Edit: Miêu Ngư
Trường An không sống quá mười sáu tuổi. Năm đó y chết, Triệu Tử Khâm cũng chỉ mới mười lăm tuổi.
Trường An chết đuối, khi cả người nổi trên mặt hồ mới được mọi người phát hiện. Là thị vệ tuần tra ban đêm phát hiện, một tiếng thét lên dọa cả tòa hoàng thành. Thái y nói thuốc cũng không có tác dụng, hết cách xoay chuyển.
Hoàng hậu khóc lóc thảm thiết rung trời. Không chống đỡ được hôn mê cạnh Trường An người đã lạnh ngắt.
Lúc Triệu Tử Khâm chạy đến thì đã đông nghịt người, trầm mặc quỳ gối trong đêm tối, tiếng khóc như thuỷ triều một lần lại một lần đầy mãnh liệt. Hắn suýt chút không đứng vững, dũng khí lại gần nhìn Trường An cũng không có.
Rõ ràng hôm qua hắn còn hỏi y muốn con mồi gì, mấy ngày sau đi săn sẽ bắt về cho y. Khi đó Trường An còn cười hắn, "Nếu huynh muốn một con sói trắng, đệ cũng có thể bắt về sao?"
Triệu Tử Khâm vỗ ngực, tựa như chắc chắn đáp, "Có là sói trắng đi chăng nữa, làm sao có thể tránh được mũi tên của đệ!"
Trường An cười nhìn hắn, ánh mắt như có như không khiến người ta không nhìn ra được, cuối cùng mới nói, "Huynh không cần sói trắng, đệ bắt cho huynh một con thỏ là được."
Còn chưa đi săn, Trường An liền đi.
Linh cữu Trường An được đặt trong cung Trường Xuân. Một toà cung thành vốn khí phái đẹp đẽ, trong một đêm lại treo đầy cờ trắng, tràn đầy tang thương.
Hoàng hậu đang mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-noi-chuyen-yeu/2423958/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.