Hoàng đế đã tỉnh, thái y dặn dò phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Phần lớn triều thần nghe thấy thế, ồn ào tấu lên rằng muốn để Thái tử giám quốc, Hoàng đế đồng ý. Vì vậy từ sau hôm đó, Triệu Tử Khâm liền ở trong cung, vùi đầu lo chính sự, mấy ngày liền không trở về phủ.
Mà ta cũng theo Lưu đầu bếp học chút tay nghề, mặc dù có mấy lần thiếu chút nữa đốt cháy cả nhà bếp, rốt cục cũng học được chút da lông vỏ tỏi.
Khoảng thời gian Triệu Tử Khâm không có ở nhà, thỉnh thoảng ta lại nghĩ đến hắn. Lúc rửa mặt nghĩ chắc hắn cũng phải dậy sớm vào triều, ăn cơm thì nghĩ hắn có ăn uống đầy đủ không, lúc rảnh rỗi cũng nghĩ không biết hắn đang làm gì? Phải chăng cả ngày đều bận rộn phê duyệt tấu chương.
Ta ngày càng trở nên kỳ lạ, lại giống như lúc lão yêu Triệu Tử Khâm kè kè bên ta.
"Nương lại nhớ đến phụ thân à?"
Triệu Cảnh Dục ngẩng cằm, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi ta. Ta nhìn khuôn mặt mũm mĩm của cậu, không gật cũng không lắc đầu, hỏi lại cậu.
"Tại sao con lại cảm thấy nương đang nhớ tới phụ thân?"
"Bởi vì Tiểu Dục lúc nhớ đến Lan tỷ tỷ nhà Liễu Thái phó cũng như nương bây giờ vậy, ăn cơm cũng ăn một nửa rồi ngừng lại nhớ nàng."
Ta bỗng chốc có chút hứng thú, cười hỏi cậu.
"Có phải con thích nàng hay không?"
Triệu Cảnh Dục nghi ngờ, hết nhìn một bàn đồ ăn lại nhìn ta, chân thành mà nói.
"Nương yêu thích phụ thân, con cũng yêu thích Lan tỷ tỷ."
Ta không biết Triệu Cảnh Dục có hiểu thế nào là yêu thích hay không, nhưng mà ta thì hiểu, bỗng chốc có chút sợ hãi.
Sống mười chín năm, rốt cuộc ta cũng tỉnh ngộ, giống như bị ai đó giáng một gậy vào đầu, đầu óc mơ hồ rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Ta một tay ôm lấy tiểu gia hoả vào lòng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt của cậu, cảm thán nói.
"Nương còn không thông minh bằng con nha! Lớn đến bây giờ còn không hiểu được hai chữ yêu thích kia đâu."
"Tiểu Dục đúng là bảo bối của nương mà."
Triệu Cảnh Dục nằm trong lòng ta cười khanh khách, ôm lấy cổ ta, rồi hôn lên mặt ta.
Thì ra là vậy! Ta thích Triệu Tử Khâm cho nên nhớ hắn đến cơm nước không vào, cho nên mỗi lần đối diện với hắn đều mặt đỏ tim đập, cho nên ở trước mặt hắn mới biểu hiện tính cách của mình, cho nên ta cũng trở nên kỳ kỳ quái quái, hết thảy đều vì hai chữ "yêu thích" kia.
——— ? ———
NhyAn: Cái này có phải là đã đáp lại lời tâm tình ngày trước của Khâm tử hay không đây ?
Nên mình quyết định đổi sang gọi "chàng" luôn nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]