Chương trước
Chương sau
Edit: Miêu Ngư

Việc Lý Tư Tư chết đến nay đều được mọi người cố gắng che dấu. Về phần thủ phạm, hoàng thượng vốn không muốn truy cứu, ta cũng không có ý định truy cứu nữa.

Nhưng thật ra trong lòng ta đã có cơ sở, dù sao toàn bộ quý phủ người biết võ cũng không có được bao nhiêu, nhưng giờ gây chiến chẳng khác nào đánh rắn động cỏ, ngoài mặt ta vờ án binh bất động, trong lòng lại đang chậm rãi tra xét. Ta tuy bị cấm túc, nhưng hằng ngày trôi qua cũng thoải mái.

Con người mà, một khi thấy thoải mái, cân nặng sẽ tăng nhanh như nước lên thuyền lên, bão tố đến nhanh, không thể nào ngăn chặn được. Vốn ta còn không phát giác được ta mập lên đâu, là Triệu Cảnh Dục nhắc nhở ta biết.

Mỗi ngày Triệu Cảnh Dục đều nhu thuận đọc sách, làm bài. Ta thì ngồi cạnh một bên chăm chú đọc sách, nói về một câu chuyện yêu đương ngược tâm của con cái quan lại. Hiện tại trên thị trường căn bản không mua được, là ta cố ý sai người tới mượn từ chỗ tiểu nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư, ngày mai phải trả nên ta tranh thủ đọc cho xong.

Đang khúc gay cấn, nước mắt trực trào ra thì bị một tiếng nương của Triệu Cảnh Dục cắt đứt. Hai mắt của ta đẫm lệ, mông lung nhìn về phía cậu, chỉ thấy cậu nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang nhìn lại ta.

Ta nghĩ cậu gặp bài khó, liền để sách trên tay xuống, đi đến bên cạnh hỏi làm sao. Kết quả Triệu Cảnh Dục chỉ lăm lăm nhìn vào mắt ta, đôi mắt nhỏ chuyển động lên xuống.

Ta nhìn cũng hồ đồ mất rồi, vội vã sờ mặt cậu, hỏi.

"Trên mặt nương có dính gì à? Sao lại nhìn nương như vậy?"

Triệu Cảnh Dục lúc này mới ung dung đáp, một câu liền khiến ta tức chết.

"Nương đã trở nên mũm mĩm rồi."

"......"

Bàn tay đang vuốt khuôn mặt nhỏ bé kia chợt khựng lại, không biết nên phản ứng như thế nào, ngược lại nước mắt lại rơi xuống.

"Có hơi giống..." cậu tựa như đang suy nghĩ phải diễn tả như thế nào, "như tiểu oa oa, tròn tròn mũm mĩm."

"......"

Ta biết cậu nói tiểu oa oa là nói cái gì. Trước kia là ta nhờ Trần chưởng quỹ tìm đến cho cậu, lúc đó cũng vì nhìn thấy nó đáng yêu, cực kì giống với Triệu Cảnh Dục, mới mua cho cậu. Bây giờ lại dùng nó so sánh với ta.

Ta cẩn thận suy nghĩ lại, hình như có hơi thèm ăn hơn so với trước kia, một chút điểm tâm cũng không dư thừa. Ta cũng đâu muốn như vậy, không cho ta ra khỏi cửa, ở nhà cũng không làm gì. Ăn nhiều vận động ít, cân nặng làm sao có thể không tăng được.

Bị chuyện nhỏ này xen vào, tâm tư đọc sách của ta cũng biến mất không tăm hơi, không còn cao hứng. Ta ngồi vào trước bàn trang điểm, cái gương đồng trơn bóng kia phản chiếu khuôn mặt mũm mĩm của ta không chút e dè.

Thật ra cũng không mập cho lắm. Từ nhỏ ta đã thích ăn, cha ta nói mặt tròn mới có phúc, nhiều người muốn có phúc mà chẳng được đâu. Nếu có cha ta ở đây, hẳn ông sẽ vui mừng biết bao. Còn đổi lại Triệu Tử Khâm, ta cũng không biết hắn có phản ứng gì nữa.

Vừa nghĩ tới hắn, ta lại nhớ đến lá thư hắn gửi cho ta trước kia, bốn chữ cuối cùng.

Lẽ ra nên tìm thái y từ sớm, giữa đường gặp chuyện Lý Tư Tư khiến ta quên khuấy mất.

Bây giờ nghĩ lại, chuyện mang thai này hẳn là có khả năng.

Hình như người mang thai thường hay ăn uống tốt như vậy?

Mặc dù ta chưa từng mang thai, nhưng cũng nghe qua không ít hiểu biết. Mấy tháng đầu sẽ buồn nôn, nôn đến mức cái gì ăn cũng không vào.

Ta cúi đầu, xoa nhẹ bụng, tự nhủ. "Nôn? Có thể ăn ít đi ta đây xin cảm tạ trời đất."

Về sau, mỗi bữa cơm ta đều khác chế khẩu vị của mình, tận lực ăn ít lại. Ta cũng không muốn bụng bắt đầu bành trướng đâu.

Thị nữ hầu hạ bên người nhìn khẩu vị của ta có chút biến hoá, nghĩ ta không thoải mái nên ăn ít đi, không khỏi có chút lo lắng, hỏi ta có cần truyền thái y hay không? Ta vội lắc đầu, sợ mọi người nhìn ra chút tâm tư này.

Ai ngờ tên tiểu tử Triệu Cảnh Dục kia lại trực tiếp làm ta bẽ mặt, chân thành nói.

"Nương người nên ngoan ngoãn ăn cơm nha. Phụ thân đã nói là sẽ thích nương mũm mĩm mà."

Chiếc đũa trên tay ta không biết nên đặt hướng nào. Cái này! Chắc mọi người đều biết ta sợ mập nên không dám ăn cơm đi, còn bị hài tử giáo huấn một trận.

Cuối cùng ta gắp một cục thịt lớn đặt vào trong bát nó, muốn ngăn chặn miệng của nó. Cậu bắt đầu nhanh chóng ăn, thị nữ phía sau lại che miệng tủm tỉm cười, hỏi.

"Thái tử phi, sao đột nhiên ngài lại muốn giảm cân vậy?"

Ta để chén qua một bên, đặt đũa xuống, xoay người hỏi nàng.

"Ngươi không thấy dạo gần đây ta rất mập sao? Còn đặc biệt thích ăn nữa."

Nàng che miệng cười vài tiếng, mới nói.

"Thái tử phi là một mỹ nhân đẫy đà, cái đó sao lại gọi là béo được."

Ta không tin, các nàng không dám nói thật, chỉ biết nói dễ nghe. Ta cũng không trách các nàng, những lời này ta nghe được cũng cho qua. Những lời nói sau đó của nàng, mới khiến ta lưu tâm.

"Thái tử phi nếu thật muốn giảm cân, nô tì nghe nói thái y có một bí phương, chuyên cung cấp cho các nương nương trong cung. Ngài nghĩ mà xem, trong cung có biết bao nhiêu đồ ngon, sao lại chưa bao giờ thấy các nương nương béo lên! Những cái eo thon, chân dài kia đều nhờ một tay thái y mà ra cả đó."

Lời này hơi mơ hồ, ta bán tín bán nghi.

"Ngươi từ đâu nghe được những chuyện này?"

Nàng cúi xuống, ghé tai ta mà nói.

"Mấy ngày trước lúc đi Lễ bộ Thượng thư mượn sách cho ngài, vô tình nghe được các tiểu thư nói chuyện trong khuê phòng."

Nàng thấy ta không tin, lại nói tiếp. "Thái tử phi nếu không tin, có thể gọi Từ thái y đến là biết thật hay giả ngay."

Nàng nói với vẻ mặt nghiêm túc, cứ như đã từng nếm qua bí phương kia vậy, vậy mà cuối cùng ta lại không có tiền đồ, tin nàng mới hay!

Lúc Từ thái y đến, ta đang nằm trên giường, một tay vuốt bụng một tay cầm sách lên đọc. Vừa nghe tiếng bước chân vội vàng ngoài cửa, ta liền ngồi bật dậy, chỉnh sửa dung nhan yên lặng chờ thái y.

Hắn quy củ hành lễ xong, liền cẩn thận hỏi thăm ta có chỗ nào không thoải mái. Ta không vòng vo, hỏi thẳng hắn chuyện bí phương kia. Từ Thái y sững sờ, tựa hồ như không ngờ ta lại biết chuyện này, thế nhưng cũng không sốt ruột đáp lời, sau khi đánh giá ta vài vòng, mới nói.

"Thái tử phi, bí phương này tính ác, không thể dùng được."

Ta nheo mắt, thấy hắn trốn tránh không dám cùng ta đối mặt. Trong lòng ta cảm thấy có vấn đề, tám phần là do hắn không muốn cho ta bí phương kia mới bịa chuyện mà nói.

"Từ Thái y, vậy ngươi đến đây bắt mạch giúp ta xem." Ta vén lên một đoạn tay áo, đưa đến trước mặt hắn, giả lả cười.

"Có dùng được hay không? Phải nhìn thân thể mới biết được."

Từ thái y không dám bác bỏ ý kiến, liên tục gật đầu, từ trong hòm thuốc lấy ra một miếng lót, đặt dưới cổ tay ta, thị nữ cạnh bên lấy khăn mỏng khoác lên tay mới bắt đầu bắt mạch.

Ta đối với sức khỏe của bản thân đặc biệt tự tin, ăn nhiều ngủ nhiều, sẽ không đến nỗi kém đâu nhỉ.

Hơn nữa, ta thấy thái y dần hiện lên nét mặt vui vẻ, trong lòng cũng hoàn toàn yên tâm. Đang định hỏi hắn, với sức khoẻ ta có dùng được phương thuốc kia không? Đáng tiếc miệng ta còn chưa mở, một câu nói liền đem hồn ta dọa chạy mất.

"Vi thần thấy được mạch tượng đập hơi mạnh, là hỉ mạch! Chúc mừng Thái tử phi!"

Rõ ràng muốn cầu một cái bí phương, lại cầu ra được chuyện này! Quả thực còn bất ngờ hơn cả lúc Triệu Tử Khâm muốn cùng ta cùng phòng nữa.

Chờ ta hồi phục tinh thần, đã nhìn thấy thái y ở một bên kê đơn thuốc, ta vẫn không thể tin được, liên lục hỏi hắn.

"Thật sự có?"

Sau khi liên tục nhận được khẳng định của thái y, ta mới cảm thấy kì quái, hỏi.

"Nếu mang thai, tại sao một chút phản ứng nôn nghén ta cũng không có, ngược lại còn ăn nhiều hơn?"

"Nôn nghén này cũng tùy vào mỗi người nữa, có thể do thể chất của Thái tử phi tốt, nên mới không gặp."

Ta lần nữa hoảng sợ, không nói nên lời.

Triệu Tử Khâm, chàng sắp làm cha rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.