Sau khi Hạ Hồ về đến Thị Trấn Đông Nam cũng là chuyện của chiều ngày hôm sau. Nói đến chuyện trốn khỏi cung lần này,cũng phải khen Hạ Hồ là gan to bằng trời. Nàng vốn đang là người cai quản hậu cung mà lại phạm lỗi nếu chuyện này bị lộ ra sẽ gặp rắc rối không nhỏ.
Hạ Hồ đương nhiên hiểu rõ,nhưng với tình hình gần đây nàng thật chỉ muốn về gặp cha mẹ mình.
Trời sập tối Hạ Hồ mới bước đến cửa Hạ gia. Căn nhà này,cánh cửa này trước kia không để ý cho lắm sao bây giờ nhìn lại cảm thấy nó đẹp hơn loại gỗ tốt trong cung.
Hạ Hồ do dự nhấc tay lên định gõ cửa mấy lần rồi cũng không dũng cảm mà hạ tay xuống. Cứ như vậy đứng đến nữa canh giờ cũng không ai biết nàng đang ở đó.
"Tiểu thư là tỷ có phải không?"
Nàng vẫn còn do dự thì một tiếng nói của cô nương nào đó vang lên,âm thanh đó tràn ngập vui mừng còn có cả ngờ vực. Lâm Linh không thể tin được là sẽ gặp lại tiểu thư của mình,vừa mừng,vừa lo.Lo sợ đó chỉ là một giấc mơ.
Cô nhỏ hơn tiểu thư chỉ có 1 tuổi,lớn lên cùng tiểu thư,săn sóc hầu hạ tiểu thư từ nhỏ tình cảm như tỷ mụi ruột. Sau khi tiểu thư xuất giá,không đêm nào là cô không mơ thấy tiểu thư. Có lúc mơ thấy tiểu thư rất vui vẻ cười đùa với cô như ngày nhỏ vậy,lúc lại thấy tiểu thư khóc sướt mướt vì bị Hạ lão gia phạt quỳ trước nhà. Ngay bây giờ tiểu thư lại đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-phi-co-mot-khong-hai/1874098/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.