Lý Thập Tam lo lắng hỏi, càng nói càng nhỏ, đến câu cuối thì trở thành lí nhí. Không xong rồi. hắn chột dạ rồi. Vốn đã tự mình biết lấy bản thân mình chỉ là “nam sủng”, hắn lại còn sốt sắng hỏi han tình hình vị hôn phu của... tiểu thư nhà người ta như thế, đúng là không ra thể thống gì mà.
Nhìn Lý Thập Tam ủ rũ cúi đầu, Hoàng Phi Hạc khẽ nhếch miệng lên thành nụ cười, nhưng giọng của chàng vẫn trầm thấp, không hề lộ ra vui vẻ:
- Ta bị sốt cao, mê man suốt năm ngày, sáng nay vừa tỉnh lại.
Trong lòng của Hoàng Phi Hạc thoáng cảm thấy u oán và tủi thân. Chàng bị sốt cao, vật vã đến suốt năm ngày mà Lý Thập Tam cũng không hề hay biết, chàng không thèm đến nhìn chàng dù chỉ một cái. Cũng may là chàng có sức chịu đựng tốt, nếu không thì… Lý Thập Tam nghe Hoàng Phi Hạc nói thế thì hốt hoảng ngẩng lên, chăm chú cẩn thận quan sát chàng một lượt nữa từ trên xuống dưới. Sau khi thấy chàng vẫn hồng hào khỏe mạnh, thần thái minh mẫn sáng láng, hắn mới len lén thở phào. Mấy động tác nhỏ của Lý Thập Tam không qua mắt được Hoàng Phi Hạc. Chàng mỉm cười, chậm rãi nói từng chữ:
- Không cần lo lắng. Bây giờ ta đã là người có linh thuật đặc biệt.
Nói rồi, Hoàng Phi Hạc xòe tay ra, từ lòng bàn tay của chàng hiện ra một cuộn lốc xoáy nho nhỏ xoay tròn rất nhanh, phát ra tiếng vù vù. Lý Thập Tam trợn mắt há hốc mồm nhìn cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-nam-sung-cua-ngai-khong-muon-lam-vuong-hau-/3427867/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.