Đến cuối cùng Tử Lâm cũng không chịu kể cho Sử Hồng nghe tại sao đột nhiên mình lại khóc. Sử Hồng cũng không hỏi nữa. Hắn kể lại cho Tử Lâm nghe chuyện xảy ra sáng nay với thái độ vô cùng bức xúc.
“Tên khốn đó đúng là điên. Tự dưng nổi cơn khùng lên cấm ta cái này cái nọ. Ta rõ ràng không có làm gì.”
Tử Lâm lắng nghe vô cùng chăm chú, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Cậu dường như đã mường tượng ra mọi việc và đoán được nguyên nhân của nó. Cậu mỉm cười nói:
“Huynh đừng giận. Ca ca của đệ đúng là có bệnh khùng, lâu lâu lại nổi cơn lên như vậy đấy. Sau một thời gian là quên ngay ấy mà. Tạm thời huynh đừng gặp vị thuật sĩ Khúc Phong gì đó không huynh ấy lại nổi giận.”
“Hả? Ta gặp ai thì liên quan gì đến hắn mà giận dữ?”
“Huynh không biết đấy thôi. Đệ nghe nói thuật sĩ Khúc Phong đó rất đào hoa, nam nữ gì cũng đều chơi qua. Huynh có gương mặt dễ nhìn như vậy, sợ là cũng sẽ bị y đánh chủ ý lên.”
Khúc Phong đào hoa thì hắn đã thấy qua. Lần đầu gặp y chính là lúc y đang trái ôm phải áp ba bốn mỹ nhân. Hắn không biết là Khúc Phong còn có hứng thú với cả nam nhân. Chuyện này đối với hắn khá bất ngờ. Nhưng cho dù là vậy thì hắn cũng không nghĩ Khúc Phong lại hứng thú với một người tiếng xấu vang xa như hắn. Mà cho dù có thì hắn càng phải lợi dụng. Hắn muốn mau chóng trở về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774612/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.