"Này, cậu không sao đấy chứ? Tối qua ngủ không ngon à?"
Tinh Thần lười không muốn đáp. Mặt vẫn úp xuống bàn không buồn ngẩng lên. Cả đêm qua cậu trằn trọc mãi không ngủ được. Cậu không hiểu nổi tại sao khi ấy lại có ý định muốn đưa Sử Hồng đến công viên giải trí. Anh ta là con trai của người đàn bà kia, là kẻ thù có thể cướp mất bố cậu và tài sản của nhà cậu. Đáng lẽ cậu phải tìm cách đuổi anh ta ra khỏi nhà chứ sao lại có thể đối tốt với anh ta như thế? Không hiểu sao từ lúc nhìn thấy gương mặt đau buồn, tuyệt vọng khi đó của Sử Hồng, cậu luôn có cảm giác tội lỗi. Cho nên tối hôm đó mới nảy ra ý định đưa anh ta đi chơi để chuộc lỗi. Nhưng giờ nghĩ lại tại sao cậu lại có thể có suy nghĩ như vậy chứ? Đáng lẽ cậu không nên tốt với anh ta như vậy mới phải. Đây là tại sao?
"Kỳ Kỳ, nếu một người đáng ra cậu phải ghét, phải tìm cách loại bỏ người ta, vậy mà cậu không tự chủ lại đối tốt với người ta. Vậy là tại sao?"
"Cậu hỏi gì tôi nghe không hiểu. Nhưng mà đừng có gọi tôi là Kỳ Kỳ."
Tinh Thần nhìn cậu bạn thân đã hai mươi ba tuổi mà nhìn mặt búng sữa như học sinh cấp ba. Không có được câu trả lời, cậu chán nản thở dài một hơi.
Lục Vĩ Kỳ nhìn Tinh Thần một lúc, lo lắng hỏi:
"Có phải cậu lại nghe đám người Ninh thiếu nói bậy bạ gì rồi không? Tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774584/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.