"Cảm ơn anh Nguyên đã đưa tôi về nhé!"
"Cậu biến đi cho khuất mắt tôi!" Lộ Sinh Nguyên vừa nói vừa giơ ngón giữa lên.
Khúc Dạ bật cười, quay lưng rời đi. Hôm nay dĩ nhiên không phải anh đi taxi, là anh nhờ bạn chở tới. Mục đích dĩ nhiên mà muốn bắt Lộ Sinh Nguyên phải chở mình về. Con người này gần ba mươi tuổi đầu rồi tính tình như trẻ con vậy. Vì mấy cái thẻ game đó mà chịu giả gái đi cùng anh. Nghĩ lại cuộc nói chuyện khi nãy của hai người mà anh vẫn thấy buồn cười.
"Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy. Cậu không thể làm như vậy với tôi."
"Với tôi tuổi tác không quan trọng. Tôi chỉ biết ai nợ mình thì nhất định phải đòi bằng được. Không chỉ vậy còn phải đòi gấp đôi gấp ba lần mới thoả mãn."
"Cậu… cậu là giáo viên mà cư xử như vậy à?"
"Đừng có đem nghề dạy học ra nói chuyện với tôi. Tóm lại anh lựa chọn thế nào? Tôi không muốn chờ lâu đâu."
Lộ Sinh Nguyên tức giận. Hai bàn tay siết chặt lại. Làm sao anh lại xui thế không biết, gặp phải tên biến thái này, lại còn thù dai nữa chứ.
"Được. Đằng nào lão tử cũng chẳng có người thân, có lộ mặt xấu ra cũng chẳng ai biết (cùng lắm thì cũng chỉ bị Tinh Húc trêu chọc thôi). Tôi sẽ giả gái đi dự tiệc với cậu. Nhưng cậu nói phải giữ lời. Nhất định phải trả thẻ cho tôi, không được lật lọng."
"Không lật lọng. Ngay buổi tối hôm đó tôi sẽ trả thẻ lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774469/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.