Lục Xán cưới vợ hai cách đây ba năm. Hai người không có con. Vợ sau của ông còn rất trẻ, cũng chỉ lớn hơn Lục Vĩ Kỳ chưa đến mười tuổi. Nhiều người nghi ngờ chuyện cô nàng xinh đẹp chỉ mới ba mươi đã đồng ý về làm vợ cho một lão u50 chỉ vì tiền. Lục Xán khi ấy còn rất khoẻ mạnh, chẳng ngờ sau ba năm lại bị bệnh đến mức không gượng nổi như vậy. Báo chí đều nói ông bị ung thư giai đoạn cuối, lúc phát hiện đã quá trễ. Nhưng tình trạng bệnh diễn tiến quá nhanh khiến mọi người không khỏi nghi ngờ.
Cả tháng nay chuyện nhà của Lục thị bị báo chí khai thác ầm ĩ cả lên. Vĩ Kỳ dĩ nhiên biết nhưng cậu không tin những gì báo chí nói là thật. Hồi trước khi cậu bị đuổi khỏi nhà, cũng có một đoạn thời gian bị báo chí nói đủ thứ thêu dệt. Cậu có gọi điện về nhà hỏi nhưng quản gia không nói gì cả. Rồi đến một ngày đột nhiên thông báo bố cậu trụ không nổi, mong cậu trở về. Đến lúc ấy cậu mới biết bố mình mắc bệnh nặng là thật.
Lúc Vĩ Kỳ xuống dưới nhà đã nhìn thấy có bốn người ngồi ở đó. Mẹ kế Phi Yến, chú họ Thời Vũ, cùng hai người anh họ Khâu Chí và Anh Tuấn. Bọn họ nhìn thấy cậu mặt ai nấy đều tỏ rõ chán ghét ngoại trừ mẹ kế.
"Tân Kỳ, con xuống đây ngồi đi."
Vĩ Kỳ chọn một chỗ ngồi cách xa bọn họ một chút. Gương mặt lãnh đạm không chút cảm xúc, cảm giác không muốn ai đến gần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-khong-thich-bien-thai/2774467/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.