“Hít...”Viêm Đế hít một hơi sâu, mặt ông đỏ bừng, cố gắng hết sức kiềm chế sự kích động trong lòng.Ổn rồi!Trẫm là vua của một nước, núi Thái Sơn đổ sập trước mắt thì mặt trẫm cũng không hề đổi sắc, sao có thể chỉ vì trăm vạn lượng bạc...Không được, phải mau chóng kết thúc chuyện này tại đây.Có thể lấy được bạc hay không cũng không quan trọng, quan trọng là trẫm không muốn nhìn đứa con trai của mình bị bôi nhọ.Viêm Đế ổn định lại tinh thần, quay qua nhìn Lý Nguyên Hải: “Dẫn theo vài người nữa đi gọi tất cả những lưu dân ngoài kia vào đây cho trẫm.”Lý Nguyên Hải tuân lệnh, mang thêm một đoàn thị vệ hoàng cung đi dẫn hơn một nghìn lưu dẫn đến.Nhìn nhóm lưu dân quần áo tả tơi, mặt mày xám xanh, Viêm Đế thầm tự trách mình, ông hắng giọng, nói với vẻ tức giận:“Tất cả mọi người, nghe nói các ngươi đều chạy từ bên Huệ Vương sang đây nương nhờ Thái tử, điều này có đúng không?”“Đúng là như vậy ạ, chúng thần đều đến đây để nương nhờ vào Thái tử.”“Thái tử Điện hạ là người tốt, chúng thần muốn đi theo Thái tử để được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn!”“Mong Điện hạ thu nhận chúng thần...”Ầm ầm ầm...!Hàng nghìn người quỳ rạp xuống đất, chiếm cả một vùng rộng lớn, khuôn mặt ai nấy cũng đều mang vẻ khẩn cầu.Sự việc lớn như này khiến quần thần ở đó biến sắc.Không ai có thể ngờ được, một Thái tử luôn mang tiếng xấu là bất tài, chỉ biết quần là áo lượt trưng diện lại có nhiều người tự nguyện đi theo như vậy.Đến cả Viêm Đế cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-tu-den-tu-tuong-lai/1457446/chuong-34.html