Hắn vẫn tìm chút thời gian sai người gọi Sở Kiều vào cung.
Hài tử gầy đi, nhưng rất có tinh thần, quan bào mặc ở trên người cũng có vẻ khá rộng. Sở Kiều vạn phần vui mừng cười với hắn, không ngừng nói gần đây đồng nghiệp đều đối đãi với hắn vô cùng tốt, ngay cả Dung đại nhân cũng có ba phần hoà nhã.
“Biết chỗ tốt của chuyện nghe lời rồi đi.” Hắn lắc đầu. mỉm cười nhìn hậu bối: “Lời quả nhân nói với ngươi trước kia, ngươi có bao nhiêu câu nghe được vào đầu óc?”
Sở Kiều ngượng ngùng chọc chọc ngón tay: “Đó là ta dốt nát thôi.”
Hài tử mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn vẫn nhu thuận như vậy, hắn đau Sở Kiều từ tận đáy lòng, vì thế cùng không ngăn được ngữ khí bắt đầu nặng nề: “Kiều nhi, nghe phụ vương ngươi nói ngươi gần đây thường đi những nơi yên hoa, có phải không?”
Tiểu hài tử trên mặt không giấu được, thưa dạ nói: “Ta…ta chỉ đi tìm người mà thôi, không làm cái gì.”
Sở Tang lạnh lùng nói: “Tìm người, tìm người nào? Tìm một người có thể làm mẫu thân của mình giận đến phát bệnh sao?”
Khuôn mặt tuân tú của Sở Kiều một xoát liền trắng, bất an cúi thấp đâu nói: “Không phải như thế, nương bọn họ không rõ, ta là thật tâm thích Phương cần. Bọn họ cái gì cũng không biết đã nói ta là nhất thời xúc động bị che phủ ánh mắt.” ủy khuất cắn môi, Sở Kiều khóc mắt đỏ hoe: “Tâm là của chính mình, có phải thật hay không ta đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-thuong-hoang/3243108/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.