Sở Liệt đều tay thuận khí cho hắn, cảm giác được khí tức của hắn vững vàng rồi mới nói: “Phụ hoàng, muốn hạ thêm một ván sao?”
Một bàn cờ đang tốt đẹp lại bị hủy như vậy, khó được một lần hắn có phần thắng…
Thái tử chơi cờ cũng như chính mình, thận trọng, ngoan đánh ngoan ngừng, chi công lại không nóng vội. Hài tử này của hắn, chiêu số thích nhất chính là như bung lưới mà bao vây cắn nuốt địch nhân, chậm rãi gặm nhấm.
Tựa như Sở vương còn bị vây ở kinh thành kia.
Thanh niên vẫn tĩnh tâm chờ hắn cất lời.
“Lại đến một ván đi.” Hắn một lần nữa dựa lưng lên đệm, vai thả lỏng, triển khai ván cờ.
Hai người đều không lên tiếng, ngươi một quân ta một quân che phủ hơn phân nửa bàn cờ. Sở Liệt nắm lấy quân cờ, vừa hạ vừa nói: “Phụ hoàng, kỳ thật chuyện Kiều đệ, người cũng không cần lo lắng.”
“…”
Sở Liệt tiếp tục không nóng không vội bình tĩnh nói: “Khánh quốc nam phong thịnh hành, vốn cũng không là đại sự, nhi thần cảm thấy nếu Kiều đệ thật sự thích người nọ, cùng một chỗ cũng không có gì quá đáng. Phụ hoàng không phải cũng đã từng nói qua sao, ngàn vàng khó cầu một mảnh chân tâm, nếu người nọ là lừa dổi Kiều đệ, thì vừa hay cho Kiều đệ một cái giáo huấn.”
Ngơ ngác mãi vẫn không hạ được quân cờ, hắn đối với lời phân tích lợi hại của nhi tử hoàn toàn không nghe vào đầu, suy nghĩ dừng lại ở lời mở đầu kinh thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-thuong-hoang/3243107/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.