Lạ thật. Hắn quay đầu lại nhìn thanh niên, rồi quay về nhìn bài biển, lúc này mới nhớ ra năm đó hắn mê thượng tự thể (kiểu viết chữ) của đại thư pháp gia tiền triều Liễu Công, hành văn tự nhiên cũng thiên về phong vị đó. Một lần hạ bút đã không còn nhớ rõ…hẳn cũng có thể tha thứ đi.
Hơn nữa, đây còn là chuyện đã bao nhiêu năm về trước rồi?
Hắn học tự thể của Liễu Công, tựa hồ đã là chuyện năm sáu năm trước. Khi đó thanh niên trước mắt này mới chỉ lấy thân phận Hộ bộ thị lang bước vào đại điện, đã một mình phá án Lưỡng Hoài Diêm (vùng sản xuất muối phía nam và bắc sông Hoài) chấn kinh triều dã, lấy đi ô sa mạo (mũ cánh chuồn của quan viên) của năm mươi ba quan viên lớn nhỏ Lưỡng Hoài, thật là thiếu niên anh hùng, đương thời hiếm có.
Ở triều đình một thời gian, người có thuần túy bao nhiêu đều không tránh khỏi không giữ được sạch sẽ. Minh châu nhiễm trần không phải điều hắn mong muốn, nhưng giờ đây trước mắt nơi chốn lộ ra vẻ kiên trì, lại làm cho hắn không thể không tin tưởng, này một tấm lòng son, vẫn phảng phất như năm đó.
“Quả nhân biết, nhìn ngươi…đừng làm mặt thành như vậy chứ. Đúng rồi, quả nhân đêm nay ở chỗ ngươi dùng bữa luôn đi.” Hắn hướng thị vệ bên cạnh phân phó vài câu, thị vệ trưởng liền lặng lẽ hồi cung sai thêm người đến hộ tống hắn ban đêm trở về.
Trên bàn gỗ hoàng hoa, thức ăn từng đĩa một được mang lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-thuong-hoang/3243100/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.