Cô cảm thấy mình trôi nổi trên không trung, thân thể rất nhẹ rất nhẹ, hai chân đều không chạm đến mặt đất, cô cố gắng muốn nhìn phía trước, lại luôn bị sương trắng xóa che tầm mắt.
Toàn bộ thế giới không có một chút âm thanh nào, thậm chí cô còn quên cả tên của chính mình, vì sao cô lại ở nơi này?
- Mẹ.
Hình như có người nói chuyện, thế giới này vốn yên tĩnh không có âm thanh cuối cùng cũng có một chút âm thanh, giọng nói kia càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
- Mẹ, mẹ sao vậy?
Sương mù trước mặt chậm rãi tản ra, cô nhìn thấy một đứa bé trắng trẻo mập mạp chạy về phía cô, chắc là vừa mới biết đi, lung la lung lay giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Đứa bé chạy tới nhào vào trong ngực cô, cọ tới cọ lui ở trong lòng cô, giống như làm nũng gọi:
- Mẹ mẹ…
- Cháu là ai?
Đứa bé chớp chớp mắt ngây thơ hồn nhiên nhìn cô:
- Con là bé cưng của mẹ mà!
Bé cưng sao? Vừa rồi cô không nhớ rõ mọi chuyện đột nhiên nghĩ ra tất cả:
- Con là con rắn nhỏ sao?
Cô không dám tin nhìn đứa bé trong lòng mình, cô vẫn cho rằng mình sẽ sinh ra một con rắn đen, sao có thể sinh ra được một đứa bé đáng yêu như vậy nhỉ?
Dù sao cũng là đứa bé mình đau khổ cay đắng mang thai mười tháng sinh ra, sao có thể không thích được chứ, cô xoa khuôn mặt đứa bé, cười “Ha ha ha ha” với nó.
Ngay khi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-ran/1696955/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.