“… Đừng…” vùng vẫy nghĩ muốn nói ra, nhưng đôi môi vẫn bị phủ kín lấy, Hạ Lân nhất thời thở không ra hơi, khuôn mặt càng lúc càng biến hồng, trong lúc không thể chịu đựng nổi, y liền vận khí ra chưởng, một chưởng này hướng ập tới trên vai Triều Cao.
“Ngươi còn muốn đánh ta?” Một tay tiếp được chưởng kia, Triều Cao kinh ngạc mà buông Hạ Lân, thấy vẻ mặt y đỏ ửng so với lần ở hội hoa đăng kia con đỏ hơn, Triều Cao không khỏi trừng mắt nhìn, không rõ vì sao Hạ Lân lại đỏ mặt.
“Ngươi, ngươi muốn ta nín thở mà chết hả?” Xấu hổ mà gầm nhẹ, Hạ Lân không biết nên khóc hay nên cười, tên Triều Cao này cứ xoen xoét là biết này biết nọ, căn bản chỉ là tên tiểu hài tử học đòi bắt chước theo, vốn dĩ chẳng hề biết hành động này có nghĩa là gì.
“Nín thở? Nhưng ta thấy mọi người trong gương âm dương đều rất ung dung mà!”
“Ngươi đấy! Ta thực sự rất muốn biết cái cõi âm ty kia có phải là đã dưỡng ra con quỷ soa ngu ngốc nhà ngươi không?”
“Ta phát hiện ngươi thực chất không thèm đem quỷ soa ta đây để vào trong mắt! Ta đâu có ngu chứ? Ta ngu ở chỗ nào? cái mệnh của ngươi chính là do ta giúp ngươi nhặt về, ngươi ở cái nơi trần gian khắp chốn đều gặp chuyện cũng đều là ta giúp ngươi bổ khuyết! Bằng không cái thân thể rách nát này của ngươi sao có thể tồn tại lâu trong cái cõi trần nhơ nhuốc này được, không sớm thì muộn cũng sẽ hóa thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-quy-thien-sinh-quy-tu/1215619/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.