Phương Tiểu Dĩnh có nằm mơ cũng không ngờ tới, trên thế giới này lại tồn tại một người vô hình khác giống hệt như mình.
Không, phải nói là rất nhiều người.
Và Lộc Tri Vi, vừa hay lại là một trong số đó.
Chuyện này còn khiến Phương Tiểu Dĩnh kinh ngạc hơn cả việc "chị Tiểu Lộc" chính là Lộc Tri Vi, và bạn gái của chị ấy lại chính là Tang Vãn Từ.
Tại sao lại có thể như vậy được?
Nếu Lộc Tri Vi cũng vô hình giống như mình, thì làm sao lại có được thành tựu lớn như vậy, được nhiều người biết đến như thế?
Chẳng lẽ sự vô hình của bọn họ cũng được phân chia cấp bậc hay sao??
Phương Tiểu Dĩnh tỏ ra vô cùng do dự.
Cô bé đột nhiên không biết mình có nên tin vào những lời Lộc Tri Vi nói hay không.
"Chị... thật sự giống em sao?"
Lộc Tri Vi vẫn giữ nụ cười hiền hòa: "Giống nhau, đã từng giống nhau."
"Khi đó chị cũng giống như em vậy, không được ai nhìn thấy, không được ai yêu mến, cứ lủi thủi một mình, bị buộc phải sống trong thế giới của riêng mình. Những lúc buồn bã, ngay cả một người an ủi cũng không có."
"Gặp gỡ vô số người lạ, rồi quay đi lại tiếp tục làm người lạ trong thế giới của họ, giống như một miếng băng keo trong suốt, dán lên rồi lại bóc đi, không cách nào để lại dù chỉ một vết hằn nhỏ nhất."
"Cuộc sống như vậy rất đau khổ, rất dằn vặt, ngột ngạt đến khó thở, nhưng chị vẫn cắn răng, dựa vào tinh thần lạc quan mà quật cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-qua-nhiet-dao-hon-quyet/4682350/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.