Lộc Tri Vi tan làm.
Đồng hồ điểm gần sáu giờ tối.
Cô ngẩng đầu, trời đã sẩm tối. Mùa đông, đêm lúc nào cũng đến sớm hơn một chút.
Tin nhắn gần nhất Tang Vãn Từ gửi cho cô là từ hai mươi phút trước.
...Vãn Từ chắc hẳn vẫn chưa về nhà.
Lộc Tri Vi thầm nghĩ.
Cô vẫy tay chào tạm biệt đối tác.
Dải lụa đen buộc trên cổ tay khẽ lướt qua tầm mắt.
Đây là chiếc Tang Vãn Từ tặng cô. Cứ đến những ngày quan trọng phải ra ngoài, Lộc Tri Vi lại đeo nó, coi như bùa may mắn của riêng mình.
Lộc Tri Vi nghĩ: Vãn Từ là may mắn, nên món đồ em ấy tặng chắc chắn cũng mang theo vận may của em ấy.
Hai bên chào tạm biệt rồi Lộc Tri Vi lên xe.
Ôn Dao áy náy nói: "Chị Tri Vi, vất vả cho chị rồi. Vốn dĩ đã hứa cho chị nghỉ hôm nay..."
Lộc Tri Vi phủi đi những bông tuyết vương trên vai: "Không sao đâu, hôm nay không làm thì mai cũng phải làm thôi. Xong sớm lại thảnh thơi."
"Cũng đúng, vậy mai chị có thể nghỉ ngơi rồi. Tiếp theo chị có kế hoạch gì không?"
"Sinh nhật một người bạn, chị muốn đi ăn mừng với người ấy."
"Bạn nào thế ạ?"
"Vãn Từ."
"À..."
Ôn Dao vỡ lẽ.
Lại là Tang Vãn Từ.
Quan hệ giữa nghệ sĩ nhà mình và Tang Vãn Từ thật sự rất tốt.
Thế thì Ôn Dao cũng yên tâm rồi. Cô nàng luôn khuyến khích việc kết giao nhiều bạn bè, như vậy cũng là thêm một con đường.
"Vậy giờ em đưa chị đi đâu? Đến nhà Tang Vãn Từ ạ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-qua-nhiet-dao-hon-quyet/4682330/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.