Lộc Tri Vi mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Cô ngồi yên tại chỗ, cứng đờ như một khúc gỗ.
Nụ hôn dừng lại trên trán như thể vẫn còn hơi ấm, không ngừng nhắc nhở cô về khoảnh khắc vừa rồi.
Một nụ hôn.
Một câu dò hỏi.
Một tiếng "chị".
Nhẹ nhàng, dịu dàng, như làn gió thì thầm bên tai.
Rõ ràng không phải là mê hoặc, nhưng lại đủ để khiến lòng người xao động.
Cho đến khi giọng nói của Lão Ngũ vang lên bên tai, Lộc Tri Vi mới hoàn hồn.
【 Không thể không nói, Tang Vãn Từ là một nữ chính rất biết cách tán tỉnh. 】
Kỹ thuật này, phải nói là ở đẳng cấp có thể viết sách được.
Nhưng Tang Vãn Từ trông không giống như một người biết mình đang tán tỉnh người khác.
Lộc Tri Vi vội vàng cúi đầu xuống, bối rối nhìn chân bàn, lơ đãng đáp: 【 Ừm, ừm... 】
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn lên trán vô cùng đơn thuần, rõ ràng chỉ là đang thể hiện phương pháp đối phó với Khâu Lạc, rõ ràng chỉ là đang diễn kịch, nhưng lại có thể khiến trái tim Lộc Tri Vi loạn nhịp.
Cô lặng lẽ điều chỉnh lại hơi thở.
Một người tán tỉnh mà không tự biết thì quá nguy hiểm.
Đặc biệt là đối với một người luôn cách biệt với thế giới, chưa hề có kinh nghiệm bị tán tỉnh như cô.
"Sao vậy?"
Giọng nói của Tang Vãn Từ từ trên đỉnh đầu cô từ từ rơi xuống.
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào má, nâng mặt cô lên.
Ánh mắt lại một lần nữa giao nhau, lòng bàn tay Tang Vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-qua-nhiet-dao-hon-quyet/4682291/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.