Lộc Tri Vi siết chặt điện thoại.
Như thể muốn níu giữ lấy giấc mơ đẹp đẽ và dịu dàng này.
Trong mơ có lời chúc phúc, có một cô gái sẽ không bị lãng quên, có tất cả những gì cô từng mong ước mà không có được.
Tiểu nha đầu nói lắp Tiểu Hà sẽ có người nhớ đến.
Cô gái nhỏ trong suốt Lộc Tri Vi cũng sẽ có người nhớ đến.
Họ không còn cô độc.
Tang Vãn Từ cầm điện thoại, đứng bên cửa sổ ngắm tuyết rơi.
Nàng nhớ sinh nhật của Lộc Tri Vi.
Nhớ cô từng nói về quá khứ với cảm giác tồn tại thấp của mình.
Nhớ vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng của Lộc Tri Vi khi lần đầu được hỏi về sinh nhật.
Tình cảm chân thành, không giống như đang giả vờ.
Vì thế, Tang Vãn Từ muốn tự mình nói với cô một câu chúc mừng sinh nhật, dù chỉ là qua điện thoại.
Muốn nói cho cô biết, có người sẽ nhớ sinh nhật của cô.
Cũng sẽ nhớ đến cô.
Nghe ra sự khàn khàn trong giọng nói của cô, Tang Vãn Từ không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Lộc Tri Vi, cô khóc à?"
Dù đang nói chuyện qua điện thoại, Lộc Tri Vi cũng ngại để mình mất bình tĩnh trước mặt nàng.
Cô dùng sức lau nước mắt, hắng giọng.
"Không có đâu." Cô cười nói, "Tang lão sư đã đặc biệt gọi điện thoại lúc 0 giờ để chúc mừng sinh nhật tôi, một chuyện vui như vậy, sao tôi có thể khóc được chứ?"
Tang Vãn Từ không tin lời giải thích này, giọng điệu vẫn luôn rất ôn hòa, mang theo một tia thương cảm.
"Đừng khóc."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-qua-nhiet-dao-hon-quyet/4682275/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.