Chương trước
Chương sau
Hoàn Nhan Ngọc ngồi xuông chiếc ghế bằng ngọc thượng hạng được phủ vải gấm cao quý bên cạn, bộ dáng phong lưu tiêu sái lại khí khái anh tuấn. Quân Cẩm Lệ dùng khóe mắt liếc nhìn, có chút ý tứ kì lạ.
- Hoàng thượng còn có việc gì sao?
- Mẫu hậu, trẫm cùng bá quan văn võ trong triều đã cùng nhau bàn luận về việc mở yến tiệc thiết đãi sứ giả Ngũ quốc. Từ khi trẫm lên ngôi tới nay cũng đã hai tháng, mỗi lần mở tiệc mẫu hậu đều không đến tham dự, lấy lí do thân thể mệt mỏi- Nói đến đây, giọng hắn có chút chuyển lạnh cùng ý tứ cảnh báo- Lần này sứ giả Ngũ quốc tới, hậu cung chưa lập Hoàng hậu, mong mẫu hẫu đại diện cho bậc mẫu nghi đến tham dự- Hoàn Nhan Ngọc tuy là hoàng đế, nhưng lại dùng giọng nói khẩn cầu mong Thái hậu đến dự yến tiệc. Nói là kính trọng thì có chút lạ kì, đây rõ ràng là e dè thế lực của vị đứng đầu tam cung lục viện này.
- Hoàng thượng đã đích thân đến mời, ai gia làm sao dám từ chối.- Quân Cẩm Lệ nhạt nhẽo nói, khóe môi lạnh lùng.
- Vậy trẫm còn có việc đi trước, mẫu hậu nghỉ ngơi đi.
Quân Cẩm Lệ phất tay, đợi bóng dáng Hoàn Nhan Ngọc đi khuất, nàng mới nhìn chiếc ghế ngọc phủ gấm:
- Vứt đi.
Càn Long điện
Khuôn mặt tuấn dật của Hoàn Nhan Ngọc như phủ một lớp mây mù, tối sầm đầy giận dữ. Y siết chặt hai bàn tay, khớp ngón tay phát ra tiếng vỡ vụn đáng sợ, móng tay găm vào lòng bàn tay do lực đạo quá mạnh mà rỉ máu. Dường như quá đỗi tức giận, y khẽ gầm lên như con thú dữ, rồi điên cuồng hất toàn bộ những bản tấu chương trên bàn xuống dưới đất, nghiến răng nghiến lợi uất hận:
- Vân Nguyệt Sương!!!
- Mới vậy thôi mà đã tức giận như thế? Còn dám gọi cả tên tục của Thái hậu nữa?- Một nam tử từ ngoài cửa bước vào, cung nữ thái giám đã lui từ lâu nên cũng chẳng khiến nam tử kia nể mặt tân đế thêm chút nào
- Thừa tướng. – Hoàn Nhan Ngọc ngước nhìn người vừa tới, đôi mắt như chúa tể của muôn loài, khát máu và tàn nhẫn như muốn tàn sát tất cả vạn vật. Cơ Trình nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc:
- Bình ổn lại cảm xúc chút đi.
Hoàn Nhan Ngọc nhắm mắt lại, đôi bàn tay siết chặt đến gân guốc, hồi lâu sau mới bình ổn lại, y mở mắt ra, trong mắt là một mảnh lạnh lẽo tựa băng. Cơ Trình lúc này mới chậm rãi nói:
- Khi tiên đế còn tại vị, luôn phê duyệt tấu chương ở Chiêu Loan điện của Thái hậu, đã sớm không thèm giấu diếm cơ mật quốc gia, gần như ngầm để ả tham dự triều chính, dù ả ta chẳng có hành động nhiễu loạn gây rối hay một tay thao túng triều đình mê hoặc đế vương nào cả. Dù vậy, trong di chiếu, tiên đế không ghi chép truyền ngôi cho ai, nhưng lại ghi rõ ràng là truyền lại binh phù cho ả, lại thêm một thành trì rộng lớn nhất phía Nam để ả an hưởng tuổi già. Hiện giờ, tuy người ngồi lên ngai vị của bậc đế vương, nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực, một khi ả ta có ý đồ nhũng nhiễu triều cương, sẽ lập tức điều động quân binh, đến lúc đó e là…
- Phải lấy lại binh phù, sau đó khiến ả sống không bằng chết thì mẫu thân của ta mới yên lòng nơi âm phủ. – Nhắc đến Hiền phi lại khiến cho hận ý của y sôi trào mãnh liệt, như con thú dữ trực chờ con mồi rơi vào cạm bẫy và cắn đứt cổ nó. Cơ Trình nghe Hoàn Nhan Ngọc nghiến răng ken két gầm gừ, đáy mắt hiện lên một mảnh âm vụ u tối.
- Trước hết, cứ theo kế hoạch mà thực hiện, đợi đến lúc yến tiệc diễn ra, chúng ta sẽ ra tay.
- Được.
Tương Lan đình.
Gió xuân mênh mang bốn bề, ý xuân nồng đượm, hồ Tương Lan trong vắt in bóng gốc đào cổ lâu năm, cánh hoa đào rụng tời bời phủ kín mặt hồ, sắc hồng kiều diễm được ánh nắng chiếu vào khiến cả không gian như được mạ một lớp sa mỏng huyền ảo. Trong đình, giai nhân lặng lẽ ngồi. Nhân diện phù dung, tư thái kiều mị.
Quân Cẩm Lệ có chút thất thần nhìn hoa đào rơi, ký ức tản mạn mơ hồ.
- Gốc đào này sao vẫn chưa nở hoa, đợi đến mùa xuân chắc chắn sẽ nở rộ đẹp đẽ? Khi đó nếu như có một thủy đình ở đây, thiếp và chàng sẽ cùng nhau ngâm thơ, chàng sẽ thổi khúc “Lệ tình” thiếp sẽ đàn khúc “ Tương tư”, thực là một viễn cảnh tươi đẹp.
- A Sương thích thế nào liền thế ấy, ta sẽ bồi nàng đến bạch đầu giai lão, được không hả?

Dòng hồi tưởng chợt vỡ tan hòa vào không gian bởi giọng nói bên cạnh
- Quận chúa.
Cũng chỉ là lời nói dối trá giả tạo, vậy mà hắn liền xây dựng thủy đình lộng lẫy này cho riêng mình nàng. – Bên phía Tương vương thế nào rồi?- Quân Cẩm Lệ nhìn nam tử trước mặt, trầm mặc hỏi.
- Bẩm quận chúa, bên phía Tương vương đồng ý giao Mê Đỉnh hương ra, với điều kiện là người phải giao binh phù cho hắn.
- Cái gì?- Quân Cẩm Lệ như nghe được chuyện nực cười, nàng phá lên cười không chút hình tượng, giọng cười đầy châm chọc mỉa mai, nàng trào phúng nói- Quả nhiên, lũ người Bắc Võ luôn ngu ngốc đến cực điểm, chỉ vì một lọ Mê Đỉnh hương mà đòi trao đổi điều kiện với bản quận chúa ư? Nếu hắn không chịu giao ra, hơn nữa còn không biết sống chết đưa cho Thái y viện- Quân Cẩm Lệ cười tàn khốc, gằn mạnh- Vứt xác cho chó ăn!
- Tuân lệnh.- Nam tử kính cẩn cúi đầu, rồi lại có chút chần chờ chưa bước đi. Quân Cẩm Lệ nhướn mày nhìn hắn- Sao, còn có chuyện gì?
Nam tử có chút bối rối khó nhận ra, hồi lâu sau mới ấp úng, lại có chút cứng rắn nghiêm nghị- Quận chúa, ngày nào chưa rửa sạch mối hận cho Đông Lăng quốc và Quân gia, thì chúng ta đều không thể lơ là.
Quân Cẩm Lệ cười lạnh- Không cần ngươi phải chà xát vào nỗi đau của bản quận chúa, bản quận chúa từng giờ từng khác đều ghi nhớ chuyện này.
Ta không chà xát vào nỗi đau của người, ta chỉ là không muốn người cứ thất thần lại mơ hồ nhớ đến kẻ không đáng kia mà thôi. Nam tử rũ mắt, yên lắng rời khỏi Tương Lan đình. Ra khỏi đình, Tiểu Đức Tử đã đợi ở đó, cung kính thi lễ
- Vân tướng quân.
- Sương nhi sống trong cung có tốt không, có hay đau buồn về chuyện của tiên đế không? – Tiểu Đức Tử thầm nghĩ, Vân tướng quân thật quan tâm đến muội muội, dù đã vào cung làm Thái hậu nhưng lại vẫn luôn được huynh trưởng quan tâm săn sóc.
- Thái hậu sống rất tốt, chỉ là dạo gần đây có chút kén ăn.
- Ừ, nàng kén ăn thành thói quen, ngươi nhớ để ý bữa ăn hàng ngày tỉ mỉ hơn chút, Giang công công đi rồi giờ ngươi phải hết lòng phụng dưỡng Thái hậu, nghe chưa?
- Nô tài đã rõ, Vân tướng quân yên tâm, ngọ thiện hôm nào Hoàng thượng cũng dùng bữa cùng Thái hậu nên ngài đừng lo ạ. Quân Hiên trừng mắt, quay phắt lại
- Hôm nào Sương nhi cũng dùng bữa cùng bệ hạ?
Nhìn khuôn mặt đột nhiên tức giận của Vân tướng quân, Tiểu Đức Tử co rúm lại, nhưng vẫn có chút nghi hoặc, rồi lắp bắp thưa:
- Đúng, đúng vậy ạ.
Càn Long điện
- Bệ hạ, Thái hậu hiện đang dùng ngọ thiện ở Tương Lan đình.
- Tương Lan đình, trẫm sao chưa từng nghe?- Hoàn Nhan Ngọc ngẩng đầu khỏi đống tấu chương, khẽ nhíu mày. Thái giám cúi đầu:
- Tiên đế khi còn tại vị xây dựng riêng nơi này cho Thái hậu, mùa xuân có thể ngắm hoa đào, ngày hạ có thể hóng mát, thu đến có thể ngắm hoa lê, đông sang có thể ngắm tuyết.
Hoàn Nhan Ngọc nhếch khóe môi như sương giá, hừ cũng thật biết hưởng thụ, y lạnh lẽo phất tay
- Bãi giá Tương Lan đình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.