Chương trước
Chương sau
Vài ngày liên tiếp Phượng Tê Cung có không ít thái dám cung nữ bị đưa đi thận hình tư, động tỉnh quá lớn làm cho hậu cung run sợ lên, một nơi nào đó trong hậu cung lại khác hẳn, không khí lạnh lẻo âm trầm đáng sợ "Ân Niệm Yên là người phương nào? Ân gia chỉ là nhà nghèo xuất thân, sẽ không có khả năng biết được Tử Tâm, đừng nói tới là giải dược, hiện tại người của chúng ta bị Phượng Tê Cung nhổ cái sạch sẽ, thật vô dụng... xoảng...".
"Chủ tử bớt giận, vài ngày nữa là hai vị hoàng tử hôn sự, nghe nói Hoàng Thượng tâm từ, ân chuẩn cho Phùng Chiêu Nghi cùng Liên Chiêu Nghi cùng nhau tham gia chuẩn bị, lúc đó đông người rối loạn, nhất định sẽ có cơ hội".
"Cái đinh của La Quốc có đáng tin cậy không?"
"Chủ tử an tâm, nàng ta được Tam Hoàng tử sủng ái, còn lấy được Phùng Chiêu Nghi tin tưởng, có thể thấy tâm kế không nhỏ, bất quá nên đề phòng Nhị hoàng tử nhiều hơn, càng ngày hắn càng ít nói, nhưng tính kế sâu xa, hiện tại nghỉ đến Liên Chiêu Nghi cũng không phải là thứ ngu xuẩn gì, ngược lại nàng ta vô cùng nhẫn nại đâu".


Bên ngoài tỏ ra không đầu óc nữ nhân, để Dung Phi, Thuận phi cùng người khác đấu đến người sống ta chết, hiện tại ngồi nhìn Tỉnh Phi cùng Phùng Chiêu Nghi đấu với hai cung hoàng hậu, bản thân Liên Chiêu Nghi cùng Nhị hoàng tử ngồi làm ngư ông đắc lợi, nhưng lại không biết bản thân Nhị hoàng tử đã mất đi khả năng kế thừa đế vị, một cái hoàng tử bị hạ tuyệt dục tán, có thể kế thừa đại thống sao? Không biết Liên Chiêu Nghi mẫu tử hai người biết được bí mật này, có cái gì phản ứng đâu? Thật chờ mong a...
Bên đình thủy tạ, hai cung hoàng hậu đang ngồi uống trà thưởng cảnh xuân "đa tạ muôi muội đã bỏ qua chuyện cũ, là tỷ tỷ không nghỉ thấu đáo mới làm ra chuyện hồ đồ, nếu tỷ báo trước cho muội một tiếng, thì Ân đại nhân đã tránh được một kiếp rồi, là tỷ tỷ không phải".

Ân Niệm Yên lắc đầu nói "tái ông mất ngựa, là phúc là quạ khó mà nói được, chỉ cần người nhà bình an, tai qua nạn khỏi, như vậy là đủ rồi, tỷ tỷ một lòng ái nữ, là nhân chi thường tình, chi hy vọng tỷ không lập lại chuyện xưa".
"Sẽ không, hồ đồ một lần là đủ" Cung Nhân Hoàng Hậu dứt khoát đáp lời.
"Hai vị hoàng tử sắp đoán dâu, hai vị kia mấy ngày nay khó ngủ đi? Cứ tưởng cưới về cái có thực quyền con dâu, không nghỉ tới Trình lão bá gia dâng tấu thỉnh hủy bỏ nhi tử tước vị, người kế thừa tước vị lại là trưởng tôn, mà trưởng tôn lại là Nhị phòng nhi tử, có thể thấy Trình gia chẳng những quy cũ nghiêm ngoặc, còn sát phạt quyết đoán người, người như vậy mới có thể giữ vững tổ tiên uy danh cùng tước vị".
Cung Nhân Hoàng hậu buông xuống chung trà, dịu dàng nói "năm xưa Trình gia nam nhân cùng Thái tổ trinh chiến, lập không ít chiến công, nhưng chưa bao giờ ngông cuồng, càng không nắm quyền trong quân, đợi trong triều đại cục ổn định lập tức xin từ chức, an hưởng tuổi già, còn lập ra Trình gia gia huấn, Trình gia con cháu chỉ trung thành với Đế Vương, không tham gia vào hoàng tử tranh đấu chung, con cháu phải tự lực đọc sách, khoa cử, không được dựa vào tổ tiên công lao mà đi đường ngang ngõ tắc.

Thái Tổ hoàng đế biết được mới ban cho Tước vị, chỉ cần không tạo phản, làm loạn, Trình gia được đời đời tập tước, không nghỉ tới hiện tại có người bộc lộ dã tâm, muốn nâng cao một bậc".
"Là bản thân tự làm, hậu quả cũng tự mình gánh lấy, chúng ta coi như xem kịch vui là được rồi".
Hai người nhìn nhau hiểu ý cười, Hoàng thượng tính toán mấy năm nay, sợ là không lâu nữa một lưới bắt gọn, ngày sau cuộc sống càng thêm thoải mái hơn rồi....
Sính lễ được đưa đến Dương gia là do Lễ bộ chuẩn bị, Phùng Chiêu Nghi mẫu tử không thêm bất cứ thứ gì, điều này làm cho Dương gia tức giận phi thường "quắc con miệng còn hôi sữa, dám cùng lão phu bãi sắc mặt, nói cho Liên Chi nhịn một thời gian, đừng làm hỏng kế hoạch của lão phu".
"Dạ Cha, Nhi tử nhất định sẽ tự mình cùng Liên chi nói, gần tháng nay, Đại Hoàng tử đã cầm không ít chứng cứ trong tay, chúng ta có nên diệt trừ hắn trước?"
"Hiện tại chưa được, bên cạnh Đại Hoàng tử có cao thủ thị vệ, Hoàng Đế còn nhìn chầm chầm chúng ta, nếu ra tay lúc này sẽ bại lộ, đáng tiếc lão bất tử họ Trình kia quá thông minh, nếu có Trình gia chút thực quyền trong quân, chúng ta càng thêm nắm chắc".
Dương lão nhị ra tiếng "Đàm Tướng Quân bên kia đã cho câu trả lời chắc chắn, hắn đồng ý quy phục Dương gia, chỉ có yêu cầu duy nhất là đem Tam hoàng tử giao cho hắn, nhi tử nghỉ Đàm gia hận chết Tam hoàng tử, càng hận Hoàng Đế vô tình cùng thiên vị, chỉ nhẹ phạt chuyện xưa".
"Ngươi chắc chắn?" Dương Tế Tữu cảm thấy chuyện này quá thuận lợi, sợ có trá bên trong.
"Chắc chắn, có tín vật làm chứng, nếu không đụng phải chúng ta, Đàm tướng quân sẽ đầu nhập vào Nhị hoàng tử, để diệt Tam hoàng tử, hiện tại diệt cả Khúc gia thì càng tốt"
"Tốt... ha ha ha... để xem Khúc gia bọn họ sau này còn dám tùy ý trách mắng lão phu không... ha ha ha....".
Hôn sự làm cùng một ngày, để công bằng Tỉnh đế cho tổ chức ở Triền Hoa Điện, Phùng Chiêu Nghi nhìn đôi tân nhân trước tiền quỳ lại Tỉnh Đế cùng hai cung Hoàng hậu, kế tiếp mới đến ruột thịt mẫu thân là mình, tâm chua sót lên, càng mong muốn ngồi vào địa vị cáo nhất kia.
Đợi tân nhân được đưa đến Hỷ Phòng, Cung Nhân Hoàng Hậu cảm thán nói "mới đây đã thành gia lập thất, thời gian như thoi đưa a..."
"Đúng vậy, muội còn nhớ mình vào Hoàng Tử phủ không lâu thì hai đứa nhỏ ra đời, chớp mắt đã thành thân rồi" Vân Khánh Quý Phi một câu làm cho Phùng Chiêu Nghi cùng Liên Chiêu Nghi càng thêm khó chịu, thành thân là các nàng hài tử, liên quan gì đến bọn họ a.
"Nhớ lúc đó Vân Khánh Quý Phi còn tặng một cái tùy hưu ngọc bội đâu, còn nói mượn Hoàng nhi phúc khí sinh hài tử, thời gian đúng là quá mau".
"Phùng Chiêu Nghi còn nhớ đến, thật là bổn cung vinh hạnh, là bổn cung cùng con cái không duyện phận đi".
Liên Chiêu Nghi cảm thấy Phùng Chiêu Nghi quá ngu xuẩn, lời nói như vậy chẳng khác nào nói nhi tử mình không thể ban phúc cho người?
"Các vị tỷ tỷ mời ra ngoài uống ly rượu mừng, hôm nay muội vượt qua, mời Hoàng thượng cùng các vị tỷ tỷ vài ly, đợi bao nhiêu năm, cuối cùng Nhị hoàng nhi đã trưởng thành".
Tỉnh Đế gật đầu "đi thôi, đừng để khách nhân đợi lâu".
Liên Chiêu Nghi nhân lúc Tỉnh Đế thả lỏng tâm tình, nhiều lần mời rượu không nói, còn thường xuyên liếc mắt đưa tình, tìm chủ đề nói chuyện, chủ yếu để cho quan viên cùng mệnh phụ biết, các nàng mẫu tử cũng được sủng ái, chỉ là không lộ ra mà thôi.
Phùng Chiêu âm thầm nghiến răng nghiến lời, Tiên nhân Liên Chiêu Nghi che dấu quá sâu, hiện tại biết được thì Nhị hoàng tử đã trưởng thành, nếu cùng nàng ta hợp tác, kể chết tiếp theo là các nàng mẫu tử đi.
Vân Khánh Quý Phi chân tốt hơn nhiều, nhưng không thể đi quá lâu, chỉ có thể ngồi kiệu, lần này nàng không định đến, nhưng Hoàng tử hôn lễ, không đến sẽ bị mệnh phụ bàn tán, nàng Ngũ công chúa càng mất đi sự sủng tính của Tỉnh Đế, bất quá ngồi đây nhìn đám người kia tranh giành tình cảm cũng không tồi.
Cuối giờ yến tiệc, hơn một nữa quan viên rời cung, Dương gia nữ quyến vừa ra khỏi Đức Hành Điện, bên trong Hỷ phòng náo loạn lên, Tam Hoàng tử uống say đối với Dương Liên Chi lời nói thô tục cùng xem thường, cuối cùng Dương Liên Chi không nhịn được đẩy Tam Hoàng Tử, cả hai bắt đầu lớn tiếng, bên ngoài cung nhân lo lắng sợ hai vị chủ tử bên trong làm bị thương nhau, cuối cùng phải chạy đi tìm người giúp đỡ.
Phùng Chiêu Nghi chạy đến lớn tiếng quát "các ngươi đang làm gì? Hôm nay là hỷ sự, đánh nhau còn ra thể thống gì, đây là Dương gia giáo ngươi quy cũ".
Dương Liên Chi cười lạnh nói "Dương gia ta thế nào không đến người ngoài nói, Tam hoàng tử đã xem thường Dương gia, vậy hôm nay ta tự thỉnh hạ đường là được, cần gì nói lời nhục mạ, cái gì không biết hầu hạ nam nhân, ngay cả một tỳ nữ cũng không bằng? Dương gia là thế gia xuất thân, ngươi đem Dương gia cô nương so với tiện tỳ?"
"Danh nhi nói như vậy?" nhìn nhi tử sắc mặt âm trầm không nói, ánh mắt đầy khinh thường nhìn Dương Liên Chi, Phùng Chiêu Nghi có thể xác định là có chuyện như vậy, bất quá hắn là nàng nhi tử, có sai cũng là Dương Liên Chi sai "ngươi đã gả người còn cùng phu quân mình đánh lên, ngươi có từng học nữ huấn? Được rồi... đi nghỉ sớm đi, còn muốn để cho người ngoài chê cười?".
"Hừ... không phải thấy Dương gia thất thế, muốn tìm một môn khác hôn sự sao?".
"Câm miệng... đừng để bổn hoàng tử động tay với ngươi" Khúc Vinh Danh bị nói đúng chổ đau, tức giận quát...
"Ngươi dám..." chưa kịp nói xong, liền nghe "bốp..." một cái, trên mặt đau rát lên, Dương Liên Chi không nhịn nữa, cũng chẳng cần cái gì là hiền thục thanh danh, bởi vì đời này của nàng đã bị hủy hoại, Dương gia nếu rơi đài nàng cũng không có kết cục tốt, vậy sống cho thoải mái một lần đi.
Cuối cùng hai người đánh lên, Phùng Chiêu Nghi sợ đến ngây người, Phùng ma ma đẩy Phùng Chiêu Nghi một cái "Chủ tử... chủ tử mau gọi người cản lại a....".
Phùng Chiêu Nghi tỉnh thần hét lên "dừng tay... cho bổn cung dừng tay...á....", "chủ tử.... Mau... mau mời thái y... mau lên..."
Phùng Chiêu Nghi bởi vì lào vào quá nhanh, bị Tam hoàng tử hiểu lầm là Dương Liên Chi, hắn mạnh tay đẩy ngã, làm cho Phùng Chiêu Nghi trẹo chân, ngã trúng vào góc bàn, ôm mặt kêu la đau đớn...
Đức Hành Điện loạn thành một đoàn, Dương gia nữ quyến vừa đi tới cửa cung, nghe ma ma bên cạnh Dương Liên Chi chạy đến báo lại, Dương lão phu nhân vốn không có thiện cảm với Tam hoàng tử, hiện tại càng là hận cực, nàng cho người đi báo cho Dương gia nam nhân, sau đó trở lại Đức Hành Điện, lần này nhất định cùng Phùng Chiêu Nghi mẫu tử nói cái trắng đen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.