Ân Niệm Yên vội một thời gian, người nào cần diệt trừ nàng không nương tay, trong vòng ba ngày hậu cung bất an, tiền triều đại thần nghe tin nhíu mày không vui, trong lòng bọn họ Cung Ngọc Hoàng Hậu cử chỉ là giúp Ân gia hết giận, hành động như vậy không xứng vì nhất quốc chi mẫu, nhưng hiện tại không thể nhúng tay đến hậu cung việc, bởi vì Tiền Triều có chuyện rắc rối hơn. "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Dương gia cùng Trình bá phủ người cấu kết tiết lộ đề thi mùa xuân cho thế gia người biết, một lần như vậy thu về không ít, cầu xin hoàng thượng đều tra làm rõ, trả lại công bằng cho sĩ tử". Một vị khác ngự sử đứng ra "thần có chuyện bẩm tấu, Dương gia mấy năm gần đây chèn ép nhân tài, chỉ nhận thế gia con cháu vào Quốc Tử Giám, nhưng đám thế gia con cháu kia chỉ có một phần nhỏ là có học vấn, còn lại không khác gì đám bùn nhão, làm Đại Hưng ta gập khó khăn trong bồi dưỡng nhân tài, cầu hoàng thượng đều tra làm rõ".
Tam Hoàng Tử lạnh giọng nói "Đỗ ngự sử nói sai rồi, Quốc Tử Giám vốn lập ra cho Hoàng gia con cháu, cùng thế gia con cháu học tập, sao lại nói là chèn ép nhân tài, cho dù là nhân tài nhưng thân phận của bọn họ cũng chỉ là quan viên con cháu, nhà nghèo xuất thân, sao xứng đứng cùng gia tộc lớn con cháu đâu?" Đỗ ngự sử cùng vài vị khác cuối đầu đợi Tỉnh Đế làm quyết định, làm như không nghe thấy Tam hoàng tử chất vấn, đối với bọn họ Tam Hoàng tử dã tâm quá lớn, lại không có gì bản lĩnh, chỉ thích nhảy nhót lung tung. Tỉnh Đế nhìn một vòng, không ai nói gì nhưng thái độ cho thấy phần lớn đứng về phía Dương gia cùng Tam Hoàng tử, đứa nhỏ này giao du thật rộng a.... "Đại Hoàng Tử thấy thế nào?" "Hồi Phụ hoàng, thần nhi cảm thấy Tam Hoàng đệ nói đúng với quy cũ của Quốc Tử Giám" Tam Hoàng tử nghe xong liền cười khiêu khích nhìn đám ngự sử cùng quan viên, nhưng chưa kịp nói gì lại bị tạt ráo nức lạnh "nhưng Tiên Đế từng hạ ý chỉ, chỉ cần là quan viên con cháu, có tài học, làm tốt các đề thi của phu tử, sẽ được vào Quốc Tử Giám đọc sách, đây là tuyển dụng cùng bồi dưỡng nhân tài cho Đại Hưng".
Đúng vậy, cũng bởi vì ý chỉ đó làm cho Thế gia khó chịu một thời gian dài, bởi vì trong mắt họ, đám quan viên con cháu bất quá cũng chỉ là nhà nghèo xuất thân, không xứng cùng thế gia con cháu cùng đọc sách một nơi, đặc biệt là Quốc Tử Giám là nơi đứng đầu học đường. Nghe xong Đại Hoàng Tử nói, quan viên nhóm liền biết chuyện này là thế nào, Dương gia lần này sợ là không xong, chỉ hy vọng đừng liên lụy quá lớn, Tả Thừa Tướng đứng ra "hồi Hoàng Thượng, Đại Hưng nhân tài không thể thiếu, nếu cứ chèn ép thì Đại Hưng khó thành cường quốc, ai cũng nhận phần đúng về mình, chi bằng cử thêm người đến Quốc Tử Giám cùng nhau tiếp nhận, chờ Hoàng Thượng đều tra rõ sẽ dựa vào công bằng xử lý". "Vậy cứ như tả Thừa Tướng nói đi, Trẫm sẽ chọn người đi tiếp nhận một phần của Quốc Tử Giám, nếu ai dám động tay chân, Trẫm nhất định không nhẹ tha... bãi triều".
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế....." Tam hoàng tử bước ra ngoài, nhìn thấy Đại hoàng tử cùng Dung Đạt đang vui vẻ nói chuyện, tâm càng thêm chán ghét, Dung Đạt là Lễ bộ tả thị lang, thực quyền không nhiều, nhưng quản gần nột nữa Lễ tiết trong cung, nữ nhi hiện tại là Đại hoàng tử phi, càng được người nễ trọng, Khúc Vinh Khang càng thêm có nhiều cách tay đắt lực, sợ là tên nhóc Tiểu Ngũ kia sớm ngồi vào vị trí Thái tử, nghỉ đến đây hắn càng thêm bực bội, tiến lên châm chọc Khúc Vinh Khang vài câu. "Đại hoàng huynh lễ nghi quy cũ cao thêm vài phần, là do Dung tả thị lang giáo tốt a... bất quá tương lai còn dài đâu". Đại Hoàng Tử không nhanh không chậm cười nói "chúng ta từ nhỏ được Phụ hoàng mời tiên sinh về giáo lễ nghi quy cũ, hiện tại ca được nhạc phụ chỉ điểm thêm, càng hiểu sâu hơn lời thánh nhân, nếu có rảnh đệ nên hướng Dương Tế Tữu học hỏi, tương lai giúp không ít cho đệ". Dung Đạt nhìn Tam Hoàng Tử bị con rể mình nói đến nghẹn đỏ mặt, trong lòng cảm thán, đều là hoàng gia hài tử, nhưng nuôi dưỡng ở chổ khác nhau, tính tình càng khác nhau a... bất quá Tam Hoàng Tử bộc lộ dã tâm quá sớm, khó làm thành chính sự được. "Đa tạ Đại hoàng huynh lời khuyên, bất quá không cần, Hồng Thái Phó học rộng hiểu biết nhiều, đệ theo học đã quen, đệ trước tiên cáo từ" hắn hiện tại muốn ném Dương gia ra còn không kịp đâu, nghỉ tới sắp cùng Dương Liên Chi thành hôn, hắn một bụng hỏa hướng Quỳnh Hoa Cung đi. Đại Hoàng Tử cùng hắn nhạc phụ hướng cửa cung đi, lần này hắn nhất định dọn sạch sẽ Quốc Tử Giám đám sâu mọc kia, mở ra tân học đường cho Đại Hưng hài tử. Ngũ công chúa đang cùng Nhị công chúa hướng Bích Tiêu Cung đi, Mẫu Phi nói nhất định Nhị hoàng tỷ có chuyện khó nói, nếu còn kéo dài thời gian, sợ là chuyện không thể cứu vãn được, trong hậu cung không có mấy người thật lòng với nhau, Mẫu Phi không hi vọng hai cung mẫu hậu trở mặt thành thù. Ân Niệm Yên cho cung nhân lui ra, bên trong còn lại Cẩm Họa hầu hạ ba người, lúc này mới ra tiếng hỏi "nói đi, có chuyện gì làm hai người các ngươi cứ ấp a ấp úng như vậy?". Thấy Nhị hoàng tỷ cuối đầu im lặng, Ngũ công chúa châm chước nói "Mẫu Phi đoán có người uy hiếp Phượng Tê Cung, nhưng không biết thực tế là chuyện gì, đều có thể làm Nhân mẫu hậu chịu thua chính là Nhị hoàng tỷ, thần nhi suy nghỉ hồi lâu, cuối cùng khuyên Nhị hoàng tỷ đến cùng mẫu hậu nói, hy vọng có cách tốt hơn". Ân Niệm Yên điều tra hồi lâu nhưng không có kết quả gì, có thể thấy cái đinh ở Phượng Tê Cung đã bị phát hiện, người đứng sau càng không thể xem thường. "Nhan Nhi không tin tưởng Ngọc Mẫu Hậu sẽ giải quyết tốt hoặc là Phương Tê Cung có cái khác ý định?" Khúc Lộ Nhan nhanh chống giải thích "Không phải... Ngọc mẫu hậu... là nhi thần bị người hạ độc, nếu Mẫu hậu không làm theo lời nói của người kia, thì hàng đêm nhị thần sẽ bị độc phát hành hạ, nhi thần không biết là cái gì độc, ngay cả đứng đầu Thái Y Viện Dương Viện Phán đều không tìm ra được, hắn vài lần khám mạch cho nữ nhi, chỉ nói thân thể không có gì đáng ngại, nhưng cách ba ngày không uống một viên nhỏ giải dược, nữ nhi sẽ bị hành hạ đau đớn..." "Chuyện nầy đã bao lâu? Có biết là ai làm không?" "Hồi mẫu hậu, đã được một tháng hơn, là nhủ mẫu của nhi thần cách ba ngày đưa dược một lần, còn có một cái thái giám thường xuyên nhắc nhỡ mẫu hậu nhanh chống thực hiện, nhưng nhi thần không nghe rõ là chuyện gì". Ân Niệm Yên nhìn vào bình hoa suy nghỉ, chỉ có lí do này mới làm một người an phận như Cung Nhân Hoàng Hậu một lần nữa rơi vào tranh đấu bên trong, xem ra người kia tính toán đã lâu, hậu cung bên trong nhân tài chịu đựng không ít a. "Dư Nhi trở về cùng Vân Khánh Quý Phi nói lại, cứ an tâm dưỡng bệnh, lúc này tốt nhất là không cần làm cái gì, đừng biến mình thành mục tiêu của đám người kia". "Nhi thần đã biết, nhi thần trước cáo lui". Đợi Ngũ công chúa rời đi, Ân Niệm Yên phân phó Cẩm Họa lấy bình dược nhỏ nhất bên trong hợp dược liệu, kế tiếp hướng Thiên Ân Điện đi "gần đến giờ Diêu Ngự Y bắt mạch bình an cho Phụ hoàng của ngươi, đến lúc đó để Diêu Ngự Y một lần nữa khám mạch cho Nhan Nhi, tốt nhất nên tìm ra đó là cái gì độc". Nhị công chúa Khúc Lộ Nhan hai mắt đỏ hoe gật đầu, Ngọc mẫu hậu nói là tìm ra loại độc, mà không phải xem có bị trúng độc không, đồng nghĩa với việc hoàn toàn tin tưởng nàng lời nói, ngay từ lúc đầu nàng muốn tìm Ngọc mẫu hậu, nhưng bị ngăn cản, nàng mẫu hậu sợ chuyện này bại lộ, sẽ không có giải dược, tính mạng nàng chỉ tính từng ngày, hiện tại nàng làm đúng, là nên cùng Ngọc mẫu hậu cùng Phụ hoàng nói rõ. Tỉnh Đế nghe xong sắc mặt lạnh lẻo đáng sợ, ngay cả Ngủ Hoàng Tử cũng nhíu mày, là kẻ nào dám hạ dược hắn Nhị hoàng tỷ? Diêu Ngự Y khám mạch rất lâu, liên tục thay đổi cách bắt mạch, nữa giờ trôi qua mới hướng nàng cùng Tỉnh Đế nói "Hồi hoàng thượng, Ngọc Hoàng hậu, Trưởng công chúa là trúng độc, thứ này gọi là Tử Tâm, chỉ có tạm thời giải dược, không có cách nào giải hoàn toàn, Tử Tâm cũng giống như tên gọi của nói, nếu không có tạm thời giải dược, thì tâm bắt đầu đau đớn, kế tiếp là lan ra tứ chi, người bị trúng độc chịu đau đớn đến... đây là tiền triều cấm dược, mấy chục năm nay chưa từng xuất hiện". "Không thể bào chế thuốc giải?" Tính đế lạnh giọng hỏi. "Hồi Hoàng Thượng, muốn bào chế giải dược thì phải biết trong độc dược làm từ loại nào dược, nhưng từ thời tiên đế đã bị hủy hoại không còn, nếu xuất hiện sợ là không có bao nhiêu, muốn tìn ra viên độc thứ hai đã khó càng thêm khó". Ân Niệm Yên nhìn khúc Lộ Nhan lộ ra thất vọng nhưng vẫn kiên trì không khóc ra tiếng, nàng vổ nhẹ vào tay Khúc Lộ Nhan an ủi, kế tiếp nhìn Diêu Thái Y hỏi "Dương Viện Phán nếu đứng đầu Thái Y Viện, thiết nghỉ y thuật không thua kém gì Diêu Ngự Y, sao năm lần bảy lượt đều không khám ra có độc hiện trạng? Dương gia là muốn phản sao?". Ân Niệm Yên lời nói nhẹ nhàng, nhưng làm cho người bên trong lạnh lẻo tận tâm, Dương gia càng lúc càng lộ ra dã tâm, trước đây chỉ cảm thấy Dương gia là tự cao tự đại, ỷ thế hiếp người, nhưng không một ai nghỉ tới Tạo Phản hai chữ này, Dương Trung cảm thấy mình nên đổi họ là vừa, sợ một ngày nào đó Hoàng Thượng nghe đến chữ 'Dương' sẽ đem hắn cùng nhau xử tội a... "Chuyện này Trẫm sẽ cho người âm thầm điều tra, trước mắt nên tìm cách làm ra giải dược, chuyện này giao cho Diêu Ngự Y ngươi làm, nếu không được...." Tỉnh Đế chỉ nói đến đó, nhưng Diêu Ngự Y biết, nếu chuyện này không hoàn thành thỏa đáng, đừng nói là làm Ngự y, ngay cả cái mạng già này khó mà giữ được a... Ân Niệm Yên nhìn thấy đã đến lúc, nàng ra hiệu cho Cẩm Họa đưa bình dược cho Diêu Ngự Y, bên trong chỉ có duy nhất một viên dược màu trắng "Đây là thần thiếp áp đáy hòm, cũng là thứ quý nhất đối với thần thiếp, lúc mua nó, vị lão tiên sinh kia có nói là có thể giải tắc cả loại độc, lúc đó thần thiếp tuổi còn nhỏ, chỉ nghỉ giúp vị lão gia gia kia có bạc sống qua ngày mới mua nó, nhưng vẫn cất kỷ số dược được mua kia, không nghỉ tới vị gia gia kia từng lời nói đều là thật, Diêu Ngự Y xem thử có nên dùng nó không?". "Mẫu Hậu.... Đa tạ người...." Khúc Lộ Nhan không nghỉ tới thật có giải dược, càng không nghỉ tới Ngọc mẫu hậu đem thứ quý giá nhất cho nàng... tâm nàng lúc này khó mà dùng lời để tả hết được. "Được rồi, ngươi kêu ta một tiếng Ngọc mẫu hậu, nữ nhi mình gập nạn, có mẫu thân nào không cứu đâu? Sau chuyện này ngươi càng phải cẩn thận hơn nữa, giải dược chỉ có một viên". "Nữ nhi sẽ hết sức cẩn thận..." Tỉnh Đế nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ tâm mềm lại, hắn Niệm Nhi chính là như vậy, có tâm kế, sát phạt quyết đoán nhưng vẫn là một cái từ mẫu, hết lòng lo lắng cho hắn cùng hài tử, rồi lại nhìn Ngũ hoàng tử nghỉ, hắn còn quá nhỏ a... đợi đến nhược quán còn lâu đâu... ai... thôi chịu khó vài năm nữa đi, sau đó hắn bỏ gánh, tự bọn nhỏ muốn làm gì thì làm. Ngũ hoàng tử thấy phụ hoàng nhìn hắn nhíu mày, rồi rơi vào trầm tư, không biết Phụ hoàng lại muốn hắn làm cái gì a... cả ngày chỉ mong hắn lớn mau chút, hiểu chuyện chút, cuối cùng là đưa một đống tấu chương cho hắn phê, quả thật là.... Ai... Riêng Diêu Ngự Y nhìn viên dược không rời được mắt, âm thầm than thở sao chỉ có một viên a... Trưởng công chúa uống xong, hắn không còn thứ gì để nghiên cứu, tâm đau a.... nhưng kéo dài thời gian giải dược cho Trưởng công chúa, đừng nói mạng của hắn khó bảo đảm, ngay cả Diêu gia sẽ liên lụy bên trong, trong lòng hắn khổ a... "Mấy hôm nay Nhan Nhi ở lại Bích Tiêu Cung đi, Trẫm sẽ cho người nói cho Cung Nhân Hoàng Hậu biết" hắn chỉ có một cái đích công chúa, nếu không bảo vệ tốt, thật là có lỗi với nàng, hiện tại chỉ có Bích Tiêu cung xem như an toàn. "Ân, chuyện kế tiếp Hoàng thượng quyết định đó là, Hoàng thượng cùng Tiểu Ngủ trở lại dùng cơm tối, Tiểu Lục cùng Tiểu Thất ngày ngày đều hỏi người đâu". Tỉnh Đế cười cười, cầm tay nàng trấn an "đợi chuyện này qua đi, Trẫm đưa mẫu tử các ngươi đi ra ngoài một chuyến giải sầu". "Như vậy không còn gì tốt bằng, thần thiếp trước cáo lui".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]