Tề Đan Yên cứ lôi kéo bàn tay Hạng Tuế Thiêm như thế, bôi nước miếng lên bàn tay hắn, miệng còn nói lẩm bẩm: "Có lẽ do ngươi không đọc sách nên không biết cách này của người đất Thục. Nọc độc không phải là không có có thuốc đặc trị. Khi còn bé ta bị muỗi độc cắn, bà vú dạy ta cách dùng nước miếng bôi lên vết cắn, một lát sau là đỡ."
Tề Đan Yên nâng mắt lên nhìn Hạng Tuế Thiêm đang đứng hình tại chỗ, nàng lại bỏ ngón trỏ vào trong miệng, cẩn thận xoa từng nốt sưng đỏ, nói: "Bà vú nói, nước miếng phải mới, nếu như lưỡi có thể liếm được, tự mình liếm là tốt nhất. Trước kia nhà ta có nuôi một có chó kêu là Đại Hoàng, ong đốt toàn để nó liếm. Dù sao Ai gia cũng là Thái hậu, liếm cho ngươi cũng không ổn, ta làm mẫu một lượt, về nhà cứ thế mà làm theo."
Nếu Tề Đan Yên dám lè lưỡi liếm hắn thật, hắn không dám đảm bảo là Tề Đan Yên còn sống được hay không.
Hạng Tuế Thiêm rùng mình thoát khỏi ma trảo của nàng, chỉ thấy một trận buồn nôn ghê gớm, vì không muốn nàng tiếp tục bôi nước miếng lên người, hắn lui về phía sau một bước, cúi thấp lưng ôm quyền: "Tạ ơn Thái hậu đã dạy bảo, hạ thần xin ghi nhớ trong lòng."
“Ôi, trên cổ cũng có..." Tề Đan Yên chỉ vào cổ hắn, dường như còn chưa buông tha.
"Ngươi thử lại gần một bước xem?" Hạng Tuế Thiêm trợn mắt, ánh mắt bắn ra tia lửa điện tung tóe.
"À." Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hau-chuyen-nay-khong-hop-phep-tac/2110900/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.