Ba ngày sau, Hạng Tuế Thiêm lên đường tới Tây Nam. Đường tới đất Thục khó khăn. Sau khi tới nơi, Hạng Tuế Thiêm phát hiện người dân nơi đây hiền lành chất phác, chum lớn chất đống trước cổng nhà, tỏa ra mùi thơm quyến rũ. Phái người đi hỏi thăm, mới biết đó là dưa chua, người dân còn nhiệt tình mời hắn nếm thử.
Hạng Tuế Thiêm nếm thử dưa chua củ cải, uống một hớp rượu hoa quế, chợt nhớ tới bộ dạng Tề Đan Yên ngượng ngùng nói hắn về nhanh một chút, gò má như phủ một lớp phấn hồng.
Lúc lên triều, nàng luôn mặc lễ phục dày cộm nặng nề, đôi hài nhỏ khẽ run lộ ra ngoài tiết lộ nàng đang sợ sệt, sau khi bãi triều, thỉnh thoảng nàng lại vén rèm châu len lén nhìn hắn, hắn có thể cảm nhận được nhưng ánh mắt hai người chưa từng chạm nhau, dù vậy, hắn vẫn có thể nhớ rõ gương mặt nàng, thậm chí là nốt ruồi son rất khó phát hiện dưới cằm nàng.
Tề gia là dòng dõi thư hương, đồ đạc trong nhà được sắp xếp hết sức nho nhã. Tề lão gia ra đi làm tất cả mọi người đau buồn, Tề phu nhân nói cho Hạng Tuế Thiêm, Tề Đan Yên từ nhỏ đã nhát gan, dù được đi học nhưng vẫn ngu ngơ, đơn thuần, không ngờ được chọn tiến cung, có thể sống được tới bây giờ đã là may mắn.
Tề phu nhân nghe Hạng Tuế Thiêm nói bây giờ Tề Đan Yên sống rất tốt, bà cũng thấy yên lòng. Nhìn tờ giấy Tề Đan Yên viết một danh sách dài các món đặc sản quê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-hau-chuyen-nay-khong-hop-phep-tac/2110899/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.