Tiêu Ngữ không ngờ Hạ Vô Ưu không những học vấn cao thâm mà còn hiểu biết rất nhiều về đồ ăn, không khỏi thay đổi cách nhìn về hắn, nghĩ thầm hoàng thượng trị quốc tài giỏi, ngay cả những vấn đề linh tinh cũng hiểu rõ, quả thực thông tuệ hơn người, ai, người như vậy, hại ta tối hôm qua lộng xảo thành chuyên (1),hừ, đều tại Duyên Hỉ, hắn dám nói như thế, vậy mà bây giờ thì sao, hắn không phải là cố ý hại ta a, theo như hắn nói hắn đã hầu hạ bên hoàng thượng từ khi còn bé chẳng lẽ lại không biết hoàng thượng thích cái gì? Càng nghĩ càng thấy có lý, Tiêu Ngữ quyết định sau này trở về sẽ hảo hảo hỏi tội tên Duyên Hỉ chết tiệt, một chút cũng không chịu giúp, thấy khó khăn liền ngoảnh mặt đi, để mình hắn chống đỡ.
Hạ Vô Ưu thấy hắn như lạc vào cõi thần tiên xa xôi, cũng không gọi hắn, chờ dọn xong bàn ăn, sai người mang bàn cờ đến, hai người cùng nhau chơi. Tiêu Ngữ nhìn quân cờ, trong lòng liền nảy ra một biện pháp, bậc đế vương đều là thiên tử địa vị cao quý, tuyệt đối không thích người giỏi hơn mình, cho dù là phương diện nào đều như vậy, cho nên những người làm thần tử, cho dù thông minh hơn hắn cũng cố tạo ra bộ dáng kém cỏi hơn hắn một chút, hôm nay ta làm ngược lại, không bằng cứ đánh cho hắn thua, sao lại phải sợ hắn giận dữ cùng lắm là đem ta trở về như cũ chứ gì? Suy nghĩ xong, ngẩng đầu lên chợt thấy nhãn thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-giam/2377165/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.