Chương trước
Chương sau
Tiết Duệ vừa ngẩng đầu lên, chợt thấy một người xuất hiện trước mắt. Phản ứng đầu tiên của y chính là: Ôi mẹ cha ơi, tướng mạo này chính là thiên sát cô tinh! Chậc chậc chậc, vạn người mới có một người, thế mà y lại gặp được !
Nhưng ngay sau đó, y lại nghi hoặc đầy đầu. Không đúng, tướng mạo người này rất kỳ quái, vận thiên sát cô tinh bị phá giữa chừng. Y chưa từng nghe tướng mạo có thể bị phá, nhất là loại tướng cực hung như thế này. Hơn nữa, khuôn mặt này chẳng hiểu sao trông quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Dáng vẻ khác, giới tính khác, đương nhiên là sẽ có cái nhìn khác.
Y chỉ thấy Phó Thần chằng hề lộ vẻ sửng sốt rằng trong nhà có người chút nào, không biết hắn ở bên ngoài đã nghe được bao nhiêu rồi.
Ban nãy Tiết Duệ quá mức mải mê bói toán, không phát hiện ra có người đã đứng nghe lén từ lúc nào.
"Ấy ấy ấy, ngươi đừng có tới gần, có gì mình từ từ nói chuyện. Ta và phụ thân bị trưởng thôn chính mồm nhận là ân nhân cứu mạng, bây giờ chắc chưa đến giờ lành của ta đâu ha!" Thấy Phó Thần mặc quần áo của người dân trong thôn, Tiết Duệ lập tức đề cao cảnh giác.
Tên này không phải đến cho y ăn bữa cơm cuối cùng trước khi lên đoạn đầu đài chứ?
Nhưng chưa đợi cha con Tiết Ung nói thêm câu nào, Phó Thần đã móc cái gì đó từ trong áo, nhét vào miệng Tiết Duệ.
Tay Phó Thần siết cằm Tiết Duê, dùng sức rất mạnh, Tiết Duệ không kháng cự được, đành phải nuốt thứ thuốc không rõ nguồn gốc kia.
Tiết Ung bị trói bên cạnh thấy nhi tử của mình không biết bị ép ăn cái gì, sắc mặt nghiêm trọng, "Ngươi định làm......ưm."
Phó Thần không nói lời vô nghĩa nữa. Thuốc bào chế đúng cách, cho mỗi người uống một viên, hết sức công bằng. Hắn nhìn bọn họ bằng đôi mắt không chút gợn sóng, nét mặt lạnh như sương. Thực ra, lúc nãy, khi nghe ngóng động tĩnh trong phòng, hắn đã biết nội dung cuộc trò chuyện của hai cha con nhà này, cũng đoán được đại khái tình hình. Hắn vẫn luôn muốn tìm cha con Tiết gia, không ngờ bọn họ cũng bị bắt đến đây, mà có vẻ bọn họ cũng chưa biết tin nhị hoàng tử đã bỏ mạng.
Hơn nữa, cái sơ đồ Voronoi kia thế mà lại là chủ ý của Tiết Duệ. Lần đầu trông thấy y, hắn có cảm giác tên công tử bột này có chút thú vị. Y tỏ ra si mê Thanh Nhiễm nhưng thực ra không hề, bởi vì đáy măt kia vẫn luôn duy trì sự lãnh tĩnh, tỉnh táo. Kẻ này nhất định không phải loại nam nhân sẽ chìm đắm trong nữ nhi thường tình, mà làm việc rất sạch sẽ lưu loát. Tuy bề ngoài có vẻ phóng túng tùy ý nhưng nội tâm rất cẩn thận, kín kẽ.
Người của nhị hoàng tử, ha ha, thế thì đừng trách hắn không khách khí. Nếu hắn là kẻ nhân từ thì đã chẳng sống được đến ngày hôm nay..
"Ta không cần mạng các ngươi, nhưng nếu các người nói thứ gì không cần nói thì chưa biết được." Phó Thần mỉm cười nhưng mắt chẳng hề có tiếu ý.
Cái không nên nói, đương nhiên là bảo Tiết Duệ chớ có hô hào, gọi thôn dân đến đây.
"Đây là thuốc độc?" Lúc bị Phó Thần ép uống thuốc, Tiết Ung đã nghĩ đời mình chắc là tàn rồi, cứ thế chết trong tay một kẻ vô danh.
"Cái đó còn phải xem biểu hiện của các ngươi." Phó Thần thực ra cũng không cười nhiều. Lúc ở trong cung thường mang dáng vẻ khiêm nhường, đó là bộ dạng phải rèn luyện nghìn lần mới ra. Còn tùy lúc đối mắt với từng người, khi thì cười lạnh, cười nhạo, cười ngây ngô, ngoài cười trong không cười, giống như lúc này đây, có chút dáng vẻ tàn ác. Tiết Duệ vừa nhìn đã biết kẻ trước mặt là người không dễ đối phó.
Biểu hiện? Tiết Duệ cẩn thận cân suy ngẫm hàm nghĩa của hai chữ này, vừa cười vừa hỏi, "Ầy, chúng ta đều là huynh đệ cùng cảnh ngộ mà. Ngươi cũng là bị đám người đó bắt đến đây thôi, đừng ra vẻ thế chứ.... À đúng rồi, huynh đệ, có phải ta từng gặp ngươi ở đâu không?"
Tiết Ung trợn mắt kinh hãi nhìn nhi tử nhà mình, lúc này mà y còn tỏ ra không đáng tin như vậy, ngay cả nam sắc cũng không bỏ qua, mất hết cả mặt mũi. Sao ta lại đẻ ra đứa con như mi cơ chứ? Gương mặt già nua của Tiết Ung cũng đỏ bừng lên. Lão cũng nghe nhiều mấy lời đồn đại linh tinh về Tiết Duệ, nào là đến tiểu quan quán gì đó chơi đùa, không ngờ là thật ! Dù thiếu niên trước mắt bộ dạng cũng khá, nhưng là hoa có độc đấy, không dây vào được đâu ! Chẳng lẽ tên tiểu tử thối này không phát hiện ra đối phương chẳng hề có ý tốt. Sẽ có người vô duyên vô cớ cho họ thuốc trị thương sao? Thứ ban nãy chắc chắn là độc dược linh tinh gì rồi.
Làm như không thấy ánh mắt cảnh cáo của Tiết Ung, Tiết Duệ tiếp tục quan sát bộ dạng của Phó Thần, cười hì hì một cách không nghiêm chỉnh, dù sinh mệnh đang bị Phó Thần uy hiếp, giống như không có chút lo lắng nào vậy.
Tiết Duê xem như và vị công tử rất có danh trong giới làng chơi. Diện mạo chỉ là thứ yếu, cái chính là khí chất phong lưu mà không hạ lưu. Khắp người y đều lộ ra vẻ tiêu sái, phóng đãng bất kham, hấp dẫn vô vàn thiếu nữ kinh thành, dù là danh môn khuê tú hay là nữ tử phong nguyệt.
Có lẽ vì y hay cười nên Phó Thần nhận thấy, khóe mắt người này có nét tươi tắn rất tự nhiên.
Phó Thần lười trả lời mấy câu hỏi ngu xuẩn, mặc kệ Tiết Duệ nói đông nói tây, hắn vẫn chẳng thèm mở miệng lần nào.
Chỉ cần bọn họ không gào ầm lên, phá hỏng kế hoạch hắn, còn lại hắn cũng không quan tâm.
Phó Thần quan sát cách sắp xếp trong căn phòng này. So với mấy chỗ hắn từng chạy qua trong thôn, nơi này có thể xem là tương đối sạch sẽ, xa xỉ. Tất nhiên là nếu không tính đến chuyện khắp phòng treo đầy đầu lâu, xương cốt cùng mấy vò lớn ngâm bộ phận thân thể người. Phó Thần mặt không biến sắc, đi tới bên cửa, mở một khe hở, từ đó quan sát tình hình bên ngoài. Dân làng đều đã đi xa, tạm thời chưa có người lục soát đến chỗ này.
Nhóm người đó chắc là đang tìm kiếm trong thôn, cho tới khi xác định hắn không còn ở đó mới nghĩ tới chuyện đi ra ngoài tìm. Hắn có thể tranh thủ thời gian đó, sắp xếp cho thỏa đáng.
Từ lúc bước vào, hắn để ý gian phòng này từ cách bày trí cho đến dụng cụ đều tương đối xa hoa. Trên vách tường còn vẽ ít hoa văn, trong ngoài phòng đều có chút đồ có giá trị nhất định. Căn phòng lại vừa vặn nằm ở vị trí trung tâm của toàn khanh viện, không khó để đoán chủ nhân nơi này là người có vị trí tương đối cao trong thôn.
Trong lúc Phó Thần đắn đo suy nghĩ, Tiết Duệ cũng không nhà rỗi chút nào. Y cẩn thận nhớ lại những nam nhân mình từng gặp, không ai tương tự như người này. Cũng không phải Tiết Duệ mắt kém, nhưng mà trong khái niệm của y, nữ nhân đều là sinh vật yếu đuối cần che chở, còn nam nhân phải hăng hái xông về phía trước. Hồi đó, Phó Thần xuất hiện trước mắt y với bộ dạng nữ nhân, mặt được hóa trang cho thêm phần nữ tính, khác biệt quá lớn như vậy, y không nhận ra ngay cũng là chuyện bình thường.
Y nghe ngóng động tĩnh hô hoán lục soát bên ngoài, lại nhìn sang Phó Thần,có chút ngẩn ngơ. Hôm Tiết Duệ bị bắt tới đây, y cũng gặp nhiều cao thủ sinh sống trong thôn này. Ngay cả những binh lính được nhị hoàng tử giao trông coi cha cọn bọn họ đều có võ công nhất đẳng, vậy mà cuối cùng đều bị xẻ là năm bảy miếng. Vậy mà thiếu niên trước mắt đây, một thân một mình, đơn thương độc mã xông vào trong thôn này. Bên ngoài kia người ngã ngựa đổ mà hắn vẫn ở đây, thản nhiên như không. Chỉ riêng điểm này thôi đã khiến Tiết Duệ phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Đặc biệt là không biết đối phương tình cờ chọn đúng căn phòng này, hay y quả thật gặp được vận may hiếm có, người này hiểu được ám hiệu của y?
Tiết Duệ vừa nghĩ, vừa lảm nhảm bên tai Phó Thần. Y nói tới miệng khô lưỡi khô, còn bày ra dáng vẻ phong lưu câu dẫn, mà Phó Thần không thèm liếc nhìn.
Y đành phải đổi thái độ, xem ra mình không phải gu của người này rồi. "Để ta đoán xem nhé. Ngươi mặc quần áo của người trong thôn nhưng lại lo chúng ta làm ngươi bại lộ, vậy có nghĩa ngươi vốn không phải người ở đây, thậm chí còn đang lẩn trốn cho nên mới trốn vào căn phòng này. Ta lại đoán tiếp, ban nãy có tiếng thông dân hò hét đuổi bắt một người, chắc chính là ngươi. Ngươi nói xem, ta thử kêu một tiếng, người ta có tới không?"
"Ngươi cứ việc thử. Ngay khi ngươi định hét lên thì sẽ không có cơ hội nữa đâu." Phó Thần rốt cuộc cũng bình thản liếc nhìn một cái, "Loại người quá mức khoe khoang thường là kẻ chết nhanh nhất. Ngươi tốt nhất là nên ngậm miệng cho chặt vào."
Nói xong, Phó Thần cũng không để ý đến Tiết Duệ nữa. Hắn quan sát căn phòng, rút ra một sợi dây câu mảnh trong tay áo. Lúc gặp Lương Thành Văn, hắn đã nhờ chuẩn bị thứ này. Tuy rằng dây này không thể chắc bằng dây câu ở hiện đai, nhưng cũng tạm đủ dùng.
Lúc đầu, cha con Tiết gia không biết Phó Thần định làm gì, tròn mắt nhìn Phó Thần chạy tới chạy lui, chăng mảnh dây khắp nơi trong phòng. Hắn nhặt ra mấy thứ vũ khí ở gian trong, dùng dây câu treo trong bóng tối. Thậm chí, hắn còn phá mấy thứ đồ kiếm được trong nhà, tự mình dùng dây nối, tạo thành vũ khí mới. Thôn làng này đam mê tra tấn người khác, cần dụng cụ gì có dụng cụ đó, Phó Thần muốn dựng mấy cái bẫy đơn giản cũng không quá khó khăn.
Sau đó Phó Thần lại ngụy trang che đi, vứt những đồ thừa vào một góc, cuối cùng tạo một thiết bị để phát động toàn bộ cơ quan.
Tiếu niên này còn biết cả cách xây dựng cơ quan?
Vẻ kinh ngạc trong mắt Tiết Duệ càng hiện rõ. Thấy thiếu niên rõ ràng đang bị đuổi giết mà còn có thể ung dung dựng cạm bẫy. Khí phách này quả làm bẩm sinh hiếm gặp.
Dần dần, Tiết Duệ cũng dần hiểu ra. Bản thân y cũng thích thú với những chiêu trò xảo quyệt, lúc này trong mắt sáng lấp lành quỷ dị, nhưng không phải giả vờ, "Này, ngươi thả ta ra trước, ta cùng làm với ngươi được không? Hai người cùng làm sẽ nhanh hơn đó !" Loading...
Vẻ mặt y tràn đầy hứng khởi, đối với cơ quan, và với cả thiếu niên này. Bị toàn thôn đuổi giết, không nghĩ cách làm sao giữ mạng, trái lại còn nghĩ cách phản kích, không chỉ là hiếm thấy, mà còn quái thai.
Phó Thần nghĩ ngợi, chỉ chỉ cái bẫy mình vừa mới chết xong, "Ngươi là được không?"
Tiết Duệ tự nhận từ bé đến lớn không cái gì có thể làm khó y. Chỉ có chuyện y có hứng học hay không có hứng học, chứ không có thứ y không học được bao giờ. Nhưng lúc này, y bị ánh mắt lạnh nhạt kia của Phó Thần khiến cho nghẹn họng. Đúng là y không biết làm.
Trước giờ y chưa từng thấy mấy trò kỹ năng tay chân có gì thú vị, cho nên không hứng thú.....
Thấy mình không phản bác được, lại nhìn nét cười trào phúng trên mặt Phó Thần, vẻ lười nhác của Tiết Duệ rốt cuộc cũng có chút thay đổi. Y nhìn thẳng vào người trước mắt, nhưng hiển nhiên, nam nhân này không hề nhìn thẳng vào y.
"Ngươi có thể dạy, ta học rất nhanh. Cứ để ta thử xem, ta nhất định sẽ không trốn. Không thử sao biết ta có giúp được gì hay không?" Ít nhất y có tự tin.
"Thứ nhất, ta không có thời gian dạy cho ngươi. Thứ hai, ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?" Phó Thần vừa nói vừa tạo một cây nỏ tự động, chỉ cần có người đụng vào cơ quan, nó sẽ lập tức bắn tên. Lúc này, toàn bộ căn phòng từ trên xuống dưới đã được bố trí đầy cạm bẫy cùng những sợi dây câu trong suốt, dày đặc. Chỉ bằng ánh sáng đèn dầu, sẽ chẳng ai chú ý, mà thậm chí có chú ý thì cũng đã muộn.
"Chúng ta trao đổi công bằng đi. Ngươi cởi trói cho ta, ta hỗ trợ ngươi, nhiều đến mức ngươi không tưởng tượng được đâu. Ta có một nhóm thuộc hạ của riêng mình, có thể sai phái cả người trong cung, không theo bất cứ thế lực nào." Tiết Duệ dụ dỗ nói.
Tiết Ung trợn mắt nhìn nhi tử nhà mình.
Phó Thần nhướn mày, "Thì sao?"
"Ta có thể giao cho ngươi. Trên người ta có lệnh bài có thể hiệu lệnh cho bọn họ. Ngoài ra, thứ dược ban nãy ta ăn chắc là thứ có thể khống chế người khác. Ta đã bị ngươi khống chế rồi, người còn sợ gì nữa. Hay ngươi vẫn cảm thấy không đối phó nổi ta?" Tiết Duệ nói dối không chớp mắt.
Nhưng người nam nhân này, không giống bất cứ đối thủ nào y từng gặp trước kia.
"Ngươi cho là kế kích tướng có tác dụng với ta sao? Hay là ngươi dựa vào cái gì khiến ta tin được ngươi đây, Tiết tam công tử?" Dứt lời, cũng chẳng thèm ngoái đầu nhìn vẻ mặt Tiết Duệ.
"Ngươi.....Sao ngươi biết ! Khoan đã, ta nhớ ra ta gặp ngươi ở đâu rồi. Ngươi là nữ nhân của thất hoàng tử........Á !" Một mũi dao bay tới sượt qua cổ Tiết Duệ, để lại một vệt máu.
Y quen thói lắm miệng, gặp phải Phó Thần đúng là khắc tinh.
"Không quản được cái mồm, ngươi đáng bị thế." Đáy mắt Phó Thần tràn ngập sát khí, "Chờ ngươi có thành ý đàng hoàng, ta sẽ cân nhắc nên thả ngươi ra hay không.
Hắn là đang phủ nhận mình là nữ nhân, hay là người của thất hoàng tử, hoặc cả hai?
Tiết Duệ bộ quen thân, hiếu kỳ, muốn thể hiện bản thân, sùng bái, ngu ngốc, ngọt ngào đều không thể khiến Phó Thần bớt cảnh giác đi chút nào, cảm thấy thật sự thất bại. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủ này, nhìn bề ngoài bọn họ trò chuyện rất yên ổn nhưng vũ khí sắc bén ẩn chứa trong từng lời nói. Cuối cùng, y đành im lặng, vẻ cợt nhả trên mặt cũng mất đi.
Cổ y hơi nhói đau, hít một hơi. Hắn dám xuống tay thật.
Từ đầu đến cuối, Tiết Ung vẫn luôn im lặng, quan sát Phó Thần và Tiết Duệ đối thoại với nhau. Hiển nhiên những lời nói nhăng nói cuội của Tiết Duệ đều hoàn toàn vô dụng trước người này, thậm chí ngay cả quyền lên tiếng cũng đã bị Phó Thần khống chế luôn.
Có một nhân vật như vậy ẩn nấp trong kinh thành mà mạng lưới tình báo của lão chưa một lần nhắc đến, cũng chưa từng nghe tên. Tiết Ung chợt thấy lạnh toát từ đầu đến chân.
Phó Thần vẫn tiếp tục vừa giăng bẫy khắp phòng, vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, đảm bảm mình có thể thoát ra bất cứ lúc nào. Những cơ qua này có vẻ sơ sài nhưng hiệu quả không tệ. Ít nhất là người vừa mới bước vào sẽ không thể phát hiện ra ngay lập tức.
Thực ra quá trình thiết kế toàn bộ cạm bẫy cũng không quá dài. Các thôn dân rất hiểu cấu trúc nơi này, không thể nào đánh lừa cặp mặt của bọn họ quá lâu được.
Một lát sau, Tiết Duệ đột ngột ngẩng đầu lên.
Y nhận ra điều gì đó, hai mắt lạnh lùng mở lớn, "Những cái bẫy này không thể giết toàn bộ dân làng. Ngươi không định giết bọn họ, mà chỉ tranh thủ thời gian chạy trốn. Ngươi muốn tế mạng bọn ta!"
Hai câu nói nghe có vẻ như hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Phó Thần dựng bẫy đương nhiên không thể giết được nhiều người. Hắn rốt cuộc chỉ có một thân một mình, không thể đối đầu với số đông dân làng còn sống. Nhưng cạm bẫy giết người đặt khắp phòng, chủ mưu chạy trốn, còn hai người này sẽ thành đối tượng trút giận cho đám người kia!
Lúc này Tiết Duệ mới ý thức được mối nguy.
Sau khi trêu chọc đối phương không có tác dụng, y dần bình tĩnh lại, từ từ ngẫm ra.
Lúc này Phó Thần mới liếc mắt sang nhìn Tiết Duệ, có chút ngạc nhiên khi đối phương ý thức được số phận của mình nhanh như thế, quả không hổ là mưu sĩ ẩn mình sau lưng Thiệu Hoa Dương. Lúc trước, Tiết Duệ không đáng cho hắn để mắt. Khi hắn và Thiệu Hoa Trì đối phó với người của Thiệu Hoa Dương cũng đã từng điều tra kỹ lưỡng các mưu sĩ bên cạnh y, vậy mà không đoán ra có một nhân vật như vậy. Đủ thấy Tiết Duệ che giấu bản thân tốt chừng nào.
Tiết Duệ bắt đầu cần thận hồi tưởng từng động tác, ánh mắt, biểu hiện của Phó Thần từ lúc hắn bước vào đây. Đúng vậy, Phó Thần không hề khẩn trương khi bị đuổi giết, hoặc là có khẩn trương mà y không nhìn ra được. Khí tức của hắn vô cùng trầm tĩnh, mỗi bước đi đều được tính toán tỉ mỉ. Chiêu này của Phó Thần là một đá trúng mấy con chim. Những cạm bẫy kia có thể giữ mạng cho Phó Thần, nhưng hắn và phụ thân bị trói ở đây, không thể động đậy. Đến lúc đó, Phó Thần có thể ung dung, vừa phản kích thành công vừa có đủ thời gian chạy trốn. Như vậy, đám dân làng sao có thể không nổi điên. Ngay cả trưởng thôn lúc đầu muốn giữ mạng cho bọn họ cũng không thể làm gì được nữa. Có thể nói bọn họ chỉ là cái "đệm lưng", hay là "quân tốt thí."
Nghĩ thông suốt rồi, y mới thấy rõ, người trước mặt đáng sợ đến mức nào.
Nam nhân này mà đầu thai làm hoàng tử thì làm gì có đất cho đại hoàng tử và nhị hoàng tử tranh nhau.
"Ngươi thật tàn nhẫn!" Tiết Duệ căm phẫn nói. Cả một chuối kế hoạch nối tiếp nhau, nếu không nhận ra sớm thì cả y và phụ thân đều táng mạng tại đây.
"Như nhau cả thôi." Đuôi mắt Phó Thần khẽ nhếch. Hắn tin rằng nếu mình không tiên hạ thủ vi cường thì chính Tiết Duệ sẽ lợi dụng điều kiện để uy hiếp ngược lại hắn. Hắn sẽ không cho y cơ hội đó.
Từ khi thấy sơ đồ Voronoi, đến khi thấy Tiết Duệ và Tiết Ung, nhớ đến chuyện Tiết Ung đột ngột xin cáo lão hồi hương, Thiệu Hoa Dương lại đến tây bắc phái binh bố trí, hắn đã có cảm giác Tiết Duệ nhiều khả năng chính là mưu sĩ số một sau lưng Thiệu Hoa Dương, nếu không thì y việc gì phải ẩn mình sâu như thế.
Tiết Duệ nhớ tới hai viên độc dược mình vừa bị ép ăn ban nãy. Lúc đầu y không hiểu Phó Thần làm thế là ý gì, phí công phí sức. Nhưng khi tính ngoan độc của Phó Thần đã lộ ra, y đã biết kẻ này có dã tâm giết người không thấy máu. Vẻ mặt thì ngây thơ vô tội đi đặt bẫy, nhưng thật ra là đẩy bọn họ vào hố lửa chịu tội thay.
Phó Thần vừa bước vào đã cho bọn họ một viên "độc dược", viên dược này có ít nhất ba tác dụng. Thứ nhất, khiến bọn họ không dám hành xử lỗ mãng với người lạ mặt như hắn, cũng không ra oai phủ đầu hắn. Đây là bước đầu tiên để đảm bảo họ sẽ không hô hào gọi người dân tới đây. Thứ hai, sau khi Phó Thần cho người uống dược, đối phương sẽ tự nhiên sinh ra cảm giác mình đã bị khống chế. Việc này đồng thời cũng khiến cho đói phương cảm thấy an tâm hơn. Tiết Duệ cho rằng Phó Thần đã kiểm soát được bọn họ cho nên sẽ không cần thiết phải hại họ làm gì, do đó thả lỏng cảnh giác. Thứ ba, y đoán không sai, Phó Thần dựng bẫy để kéo dài thời gian chạy trốn, bỏ bọn họ lại đây. Đến lúc thuốc phát huy tác dụng, bọn họ sẽ thành vật hy sinh, không cần phó Thần quay lại giải quyết, tiết kiệm thời gian công sức lại còn bớt lo.
Kế quá hay!
Nếu không phải đang bị trói thì Tiết Duệ còn muốn vỗ tay nữa cơ. Nam nhân này vào cửa bao nhiêu lâu rồi, chỉ một viên dược cỏn con mà lại có nhiều ý nghĩa như thế. Có thể nói, về phương diện mưu kế cũng như bố trí cạm bẫy y cho rằng mình là số một, về mặt này y chưa từng chịu phục ai, nhưng bây giờ lại tâm phục khẩu phục Phó Thần.
Nhớ tới hôm ấy, ở ven sông hộ thành, người này có lẽ cũng không phải "nữ nhân" của thất hoàng tử, chẳng qua là giả trang mà thôi.
"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện." Tiết Duệ không còn bộ dạng cợt nhả nữa, chăm chú nhìn Phó Thần.
Lúc này Phó Thần đang tìm nơi trốn thuận tiên nhất, ra hiệu bảo Tiết Duệ nói đi, hắn vẫn nghe.
"Ngươi dựa vào cái gì mà tìm được căn phòng này?" Tiết Duệ trịnh trọng nói.
Y và phụ thân Tiết Ung cùng lắm chỉ vì tỷ tỷ gả cho Thiệu Hoa Dương mới kết minh.
Ít nhất, y với nhị hoàng tử cũng chả có bao nhiêu tình cảm chân thành. Hơn mười năm nay ủng hộ y chẳng qua cũng vì không còn lựa chọn nào khác. Dù y và Tiết tướng không về phe ai, người ta cũng sẽ tự động xem cha con y là người của nhị hoàng tử. Hoàng đế ban một thánh chỉ, gả tỷ tỷ cho Thiệu Hoa Dương, bọn họ về phe ai đã không còn quan trọng nữa rồi. Trừ phò trợ nhị hoàng tử ra thì chẳng có con đường nào khác.
Lúc Thiệu Hoa Dương cố tình muốn đi giết Lý Biến Thiên, y cũng đưa ra ý kiến của bản thân, đối phương liền nảy sinh ý nghĩ giết bọn họ. Khi ấy Tiết Duệ đã biết mình không thể tiếp túc đứng dưới trướng nhị hoàng tử nữa.
Khi vây cánh đã chắc chắn, Thiệu Hoa Dương sẽ không cần đến bọn họ, mà cha con bọn họ cũng đã rời kinh thành, càng trở nên không có giá trị lợi dụng.
Nhân cơ hội phản đối chuyện tập kích Lý Biến Thiên, y và Thiệu Hoa Dương khắc khẩu. Thiệu Hoa Dương nổi giận đùng đùng, y đành thuận thế khuyên phụ thân nhẫn nhịn, ngoan ngoãn để bị trói đến hang núi này. Y muốn để Thiệu Hoa Dương có cảm giác phụ tử bọn họ không có gì uy hiếp, sau đó mới tìm cơ hội đào thoát.
Chỉ là không nghĩ tới, thôn làng này năm ngay dưới hang núi.
"Ngươi để ký hiệu cầu cứu ở lùm cây gần cổng làng, ban nãy ta trông thấy ngoài cửa có tín hiệu tương ứng." Phó Thần cảm thấy chuyện này chẳng có gì cần phải giấu giếm.
Quả nhiên ! Y đoán không sai, không phải tình cờ nào hết ! Người này đã có tính toán khi bước vào đây.
Đúng, trên đời không thể có nhiều chuyện trùng hợp như thế được.
"Ngươi nguyện trung thành với thất hoàng tử sao?" Tiết Duệ hỏi, thực ra so với nhị hoàng tử, hắn càng không vừa mắt thất hoàng tử hơn.
Phó Thần nhướn mày không nói, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.
Tiết Ung nhẹ nhàng quát một câu, "Duệ nhi."
Không ai hiểu con hơn cha, lão đương nhiên nhận ra suy nghĩ của Tiết Duệ, giống như đang hạ quyết tâm.
"Phụ thân, con sẽ không làm hại Tiết gia." Vẻ mặt Tiết Duệ nghiêm túc, nhìn Phó Thần, "Ta không muốn chết, lại càng không muốn chết trong tay một đám thôn dân dã man như thế, chẳng có giá trị gì ! Có phải chết ta cũng muốn chết cho oanh oanh liệt liệt. Tiết Duệ ta tuy thường ngày nói không giữ lời, chuyên đi trêu chọc người khác, nhưng ta chưa từng thề thốt bao giờ. Hiện tại ta chẳng có gì để cam đoan với ngươi, trong cơ thể còn có viên dược ngươi cho ban nãy. Ta chỉ còn hai bàn tay trắng, của mình và phụ thân, nhưng ta khẩn cầu ngươi, hãy tin tưởng ta một lần.""Ngươi sợ chết?" Phó Thần hỏi.
Chỉ vì không muốn chết mà xin thỏa hiệp với hắn, lời thề như vậy, sao hắn có thể tin.
Ánh mắt Phó Thần khiến Tiết Duệ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt. Cả đời y nói dối thành quen, khó có lúc nói lời thật thì kẻ này lại không tin, đúng là một tên ngang dọc đều khó xơi.
"Đúng, ta ham sống sợ chết, có cái gì mà phải phủ nhận. Đời này có ai không sợ chết. Nhưng lúc này, nếu không phải là ngươi thì ta thà rằng tìm con đường khác. Ta là nam nhân, có lòng tận trung báo quốc, ta cũng không muốn Tấn quốc sụp đổ như vậy. Ta tin rằng người ngươi nguyện trung thành ắt hẳn đáng giá để ta theo phò, ta không muốn là một nô lệ mất nước ! Bây giờ ta có thể thề, từ nay về sau chỉ nguyện trung thành với ngươi, ngươi sai gì thì làm đó. Ngươi chính là chủ tử của ta, tuyệt đối không hai lời. Vừa rồi ta đã nói với ngươi, ta có thế lực của riêng mình, đó là sự thật, không hề lừa ngươi. Nhưng hiện tại ta đang ở nơi này, không có cách nào liên hệ với bọn họ được. Chỉ cần ta có thể thoát ra, bọn họ sẽ tùy ngươi sai khiến." Đương nhiên, Tiết Duệ không tiếp xúc với đám người Lý Biến Thiên, không biết những chuyện xảy ra giữa Tấn quốc và Kích quốc.
Nói xong, liền giữ nguyên tư thế bị trói, quỳ xuống trước mặt Phó Thần, trịnh trọng nói, "Ta biết hiện giờ, ta nói gì ngươi cũng không tin."
"Xin ngươi, cứu chúng ta!"
"Hãy tin ta một lần!" Đây là lần đầy tiên từ khi sinh ra cho đến giờ, Tiết Duệ buông lời thề nghiêm trang như thế. Không kiêu ngạo, không đùa giỡ, không dối trá, y nghiêm túc đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Đơn giản vì, nam nhân trước mắt y xứng đáng!
Ngay lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng chân lại gần.
Có người đến.
Phó Thần vẫn không hề động đậy.
Ánh mắt Tiết Duệ dần hiện lên nỗi tuyệt vọng.....
"Tin ta..." Hai mắt Tiết Duệ đỏ ngầu, phủ đầy tơ máu, gần như gầm khẽ trong cổ họng.
A Nhất và A Tam cuối cùng đã tìm được Lý Biến Thiên trong hốc cây. Nếu bọn họ không trông thấy "vùng đất bảo thạch" cùng với ký hiệu Phó Thần để lại rải rác trên các thân cây thì có lẽ cũng không thể nhanh chóng tìm được cây cổ thụ này.
Phải nói, khe núi này quá lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi lạc. Bọn họ đã phân thành vài nhóm, chia nhau tìm kiếm Lý Biến Thiên, nhưng vẫn mất quá nhiều thời gian.
Ôm được chủ công nhà mình đã lạnh đến đông cứng từ trên cây xuống, lúc này Lý Biến Thiên vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo. Hắn không được phép ngất đi bây giờ.
Đám người A Nhất thấy Lý Biến Thiên bị thương nặng như thế, càng căm hận nhị hoàng tử đến tận xương tận tủy.
"Sao các ngươi tìm được ta?" Lý Biến Thiên hỏi.
Lý Biến Thiên mắt nhìn, không tỏ rõ ý kiến.
"Là Lý Ngộ, hắn để lại tín hiệu trên đường cho chúng ta. Ngài xem...." A Tam chỉ vào những ký hiệu bằng đá phản quan lấy ven sông Tinh Hà, chính là nắm cát sỏi Phó Thần bỏ vào quần áo khi đó.
"Chủ công, Lý Ngộ...." Lý Ngộ là tên Lý Biến Thiên đặt cho Phó Thần.
"Hắn giúp ta đánh lạc hướng truy binh, vào trong thôn kia rồi." Màu da Lý Biến Thiên vốn đã tái nhợt, bây giờ càng trở nên lạnh lẽo.
"Cái gì!"
Đám hộ vệ đều tỏ vẻ khiếp sợ. Thực ra ban đầu bọn họ luôn không có thiện cảm với Phó Thần. Tiểu tử này lai lịch không tốt, hơn nữa thái độ với chủ công cũng không quá kính cẩn, còn lắm tính xấu, thật sự không phải đứa ngoan ngoãn, bọn họ cũng chỉ xã giao với hắn mà thôi.
Nhưng bây giờ không giống vậy. Phó Thần lại dám hy sinh thân mình, liều mạng cứu chủ công vào phút nguy cấp. Thôn làng đá hung hiểm như vậy, đi vào thì lành ít dữ nhiều, như thế khác nào giao mạng cho chủ công.
Nếu sống chết trước mắt rồi mà còn không thể tin tưởng, vậy thì còn tin tưởng ai được nữa?
Những thành kiến đối với thiếu niên trước kia đều có phần buông lỏng.
"Vậy bệ hạ, chúng ta có phải đi cứu hắn không?"
"Hắn là người Khiển tộc ." Lý Biến Thiên thản nhiên nói.
Cho nên phải cứu.
Mấy hộ vệ đưa mắt nhìn nhau. Nếu là trước kia, nhất định Lý Biến Thiên sẽ nói thêm một câu có hàm ý, không cứu được cũng không sao.
Khi biết được, viên dược bảo mệnh duy nhất Phi Khanh luyện chế ra đã ban cho Lý Ngộ, bọn họ đều hiểu ý của Lý Biến Thiên. Chủ công không mong thiếu niên kia bị hại, nếu không lúc quan trọng cũng không đưa viên dược bảo mệnh đó cho thiếu niên uống trước.
Khiển tộc là một chủng tộc từng bị giết hại đến gần như không còn một ai, cũng là những người chuyên chăn nuôi tê tước, sống cùng chim tê tước ở vùng nhiệt đới. Họ là những người dũng mãnh thiện chiến, trí tuệ siêu phàm, nhưng cuối cùng chẳng may đắc tội người khác, bị diệu toàn tộc. Hiện nay, trên thế giới, thậm chí ngay cả sử sách cũng không ghi chép gì về Khiển tộc, chỉ còn một ít tư liệu rời rạc trong dã sử.
Đám người Lý Biến Thiên có thể nuôi tê tước chính là vì họ dùng người của Khiển tộc là đồ ăn cho chim,
Khắp thiên hạ chỉ có máu của Khiển tộc mới có thể khiến tê tước bị kích động mà thôi.
Cho nên mỗi khi bọn họ cần đuổi bắt ai đó, sẽ dùng hắt Khiển hương lên người đối phương, dùng tê tước để truy tung.
Khiển hương chính là máu thịt trên người Khiển tộc cuối cùng, ngưng tụ thành tinh hoa, vô cùng quý hiếm.
Lúc đưa con chim tê tước hấp hối cho Phó Thần, Lý Biến Thiên đã có chút hoài nghi. Bởi vì trước đó, tê tước đã bị thương rất nặng, vậy mà vẫn vô cùng kích động, cho nên hắn mới sai người buộc mỏ con chim lại.
Trong số bọn họ không có ai là người Khiển tộc, xung quanh cũng không có, chỉ có một người ngoài duy nhất là Lý Ngộ.
Cho nên khi A Tam cầm lồng chim tê tước vào xe ngựa, Phó Thần nhìn nó chăm chú, Lý Biến Thiên không hề do dự, ban con chim cho Phó Thần.
Lý Biến Thiên đương nhiên biết Lý Ngộ không có khả năng mang khiên hương trên người, bởi thứ hương này quá quý hiếm. Phi Khanh cũng chỉ đào tạo được vài tử sĩ có năng lực như vậy, không thể nào liên quan tới một người sinh sống trên phố phường như Lý Ngộ.
Nếu như Lý Ngộ không dính Khiên hương từ mấy sĩ tử kia thì chỉ có một khả năng duy nhất, Lý Ngộ là người Khiển tộc cuối cùng.
Mà người Khiển tộc là mấu chốt để mở bảo tàng Long Quật của Khiển tộc, cho nên hắn không thể để Lý Ngộ chết.
"Nhưng ban nãy hắn đã liều mình cứu trẫm, trẫm quyết định, từ nay về sau, trẫm muốn hắn sống, hắn nhất định phải sống."
Khi ra bên ngoài, Lý Biến Thiên hầu như chưa bao giờ xưng trẫm, trừ phi có lúc hắn cực kỳ nghiêm túc. Địa vị của hắn không cần dùng môt cách xưng hô để thể hiện mình cao quý. Bản thân hắn chính là độc bộ thiên hạ, không để ý đến hư danh. Hiện giờ hắn xưng trẫm, hàm ý không cần nói cũng biết.
Mấy người A Nhất phát hiện ra giọng nói của Lý Biến Thiên có chút khác thường. Nếu là trước kia, hắn sẽ chỉ xem thiếu niên đó như món đồ chơi, hoặc như chìa khóa bảo tàng, còn hiện giờ thì không giống vậy. Hoàng thượng thực sự quan tâm.
Đó là tình nghĩa trung thành sinh ra trong cảnh sinh tử. Dù bọn họ ai nấy đều sẵn sàng liều mạng vì Lý Biên Thiên, nhưng Lý Ngộ kia thì khác. Bọn họ là thuộc hạ, đi theo chủ công là lý đương nhiên. Lý Ngộ lại không phải thế. Bình thường hắn luôn nhận làm công việc của hạ nhân nhưng trong lòng chưa bao giờ thần phục. Hơn nữa, chủ công đối đãi với hắn như một đồ đệ mới, tiếp bước Thẩm Kiêu và Thẩm Bân, cho nên thân phận bọn họ cũng không ngang nhau.
Như vậy mà hắn dám đánh cược tính mạng để cứu chủ công, tình nghĩa này không thể so sánh.
Sau khi uống dược của đám A Nhất để xoa dịu thân thể đầy thương tích, Lý Biến Thiên quay đầu nhìn phía sau.
"Đầu nguồn của con sông Hắc Thủy này chắc là chỉ gần đây thôi." Căn cứ vào thổ nhưỡng, dòng chảy, chiều dài chiều rộng, nông sâu khác biệt của con sông, Lý Biến Thiên phán đoán vị trí nguồn, "Các ngươi hãy nghĩ cách dựng một con đê chắn nước."
Nơi này bị vây trong khe núi, nước chảy chỗ trũng. Hơn nữa vài ngày trước còn có bão tuyết và tuyết lớn. Tuyết tan hòa vào dòng nước, rất có thể dâng ngập khe núi này. Thôn làng này xây dựng theo kết cấu khanh viện, như thế có chút không hợp lẽ thường.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ bị nước dâng ngập sao? Vậy thì chỉ có một lời giải thích. Dù nước có dâng lên, bọn họ cũng có cái ngăn cản.
Cái ngăn thì chắc là đập nước hay gì đó.
Phá đi rồi xem còn ngăn thế nào?
Ánh mắt Lý Biến Thiên lạnh buốt, khóe miệng lại hơi nhếch lên, nhìn về phía thôn làng, cái nhìn khiến người ta lạnh gáy.
Khi giết nhị ca hoàng đế của hắn trên bảo tọa, hắn cũng mang nét mặt như thế.
Hắn muốn xử lý một người, hay tiêu diệt một thôn, có thể không biểu hiện ra bất cứ sát khí nào, thu phóng khí tức một cách tự nhiên.
Đám người A Nhất rời đi. Nếu có đập ngăn, hướng của dòng chảy nhất định sẽ thay đổi.
Lẽ nào muốn tạo lũ......
Ánh mắt bọn họ đều lộ vẻ sùng bái, kính ngưỡng cùng nỗi sợ hãi mơ hồ.
Đám thôn dân gần như lật tung cả khanh viện dể tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích Phó Thần.
Trưởng thôn nhanh chóng quyết định, cho rằng thiếu niên kia chắc hẳn đã chạy ra ngoài rồi. Gã phân một nhóm người đuổi theo tìm giết, một nhóm người khác ở lại tiếp tục liên hoan, còn gã thì quay về nhà nghỉ ngơi.
Trưởng thôn mang theo bống cán bộ thôn khác đi về viện của mình.
"Trưởng thôn, hai người chúng ta bắt được mấy hôm trước thật sự không thể giết sao?" Họ nói đến cha con Tiết Ung.
"Hắn cũng còn trẻ, lại cứu ta. Hơn nữa không phải vẫn còn nhiều thức ăn sao? Hơn nữa, ta có cảm giác tiểu tử kia không giống chúng ta. Hắn biết rất nhiều, không chừng lại có ích." Trưởng thôn là một người trung niên cao lớn vạm vỡ, nước da ngăm đen, tuy đã lấm tấm tóc bạc nhưng mặc áo giáp vào nhìn vẫn có cảm giác sức lực tràn trề.
"Ngài nói phải." Mấy cán bộ phụ họa.
"Nếu không có ngài thì người trong thôn chúng ta cũng giống như bên ngoài, chết đói từ lâu rồi, sao có thể sống đến ngày hôm nay." Đặc biệt, bọn họ còn khống chết một vài thôn làng xung quanh đây. Có nhiều thôn hàng năm phải "thượng cống" một ít tế phẩm.
Nói trưởng thôn này có quyền lực lớn, cũng không phải nói ngoa.
Mấy thôn kia cũng không có cách nào. Vị trí nơi này hiểm trở khó tìm, thường là có đi không có về, dễ thủ lại khó công. Quan phủ đã đến bao vây tiễu trừ vài lần mà không thành.
"Đúng vậy đúng vậy, trưởng thôn mới là đại ân nhân của chúng ta."
Thôn này ngoại trừ đồ ăn thức uống đặc biệt thì nhìn qua cũng không có gì khác các ngôi làng bình thường.
Những người này đi đến trước viện, trưởng thôn vừa đưa tay mở cửa vừa nói. "Ta định lưu tiểu tử trong này lại, vừa lúc kiếm cho khuê nữ nhà ta một lang quân tuấn tú, ha ha ha ha !"
Gã không hề lo lắng Tiết Duệ ở bên trong nghe được, đã tính Bá vương ngạnh thượng cung rồi.
Những người khác cũng cười phá lên, "Vậy chúng ta chúc mừng đại hỉ của trưởng thôn trước."
"Tới lúc đó nhất định phải cùng nhau muống một trận rượu mừng!"
"Không thành vấn đề, ha ha ha ha!" Trưởng thôn cười đến đắc ý.
Năm người trường thôn đốt lửa, thắp sáng đèn dầu trong phòng, sau đó cùng nhau đi vào.
Trông thấy cha con Tiết gia bị dùng dây thừng trói trong góc phòng, ánh mắt trưởng thôn nhìn bọn họ chẳng khác nào gia súc.
Tiết Duệ ngoan ngoãn cúi đầu, cũng giống như Tiết Ung. Hai người nhìn qua giống như đã bị tra tấn đến không còn chút sức lực nào.
Mọi chuyện đều diễn ra bình thường, không có gì khác so với lúc gã đi.
Nhưng bọn họ không phát hiện ra, có một người đang nấp dưới ván giường, cẩn thận tính toán bước chân của họ.
Ngay lúc trưởng thôn đạp phải một sợi dây câu không thể nhìn thấy trên mặt đất, sợi dây bất chợt rung lên. Vút một tiếng, có vài âm thanh loảng xoảng vang lên, cửa đóng sập lại.
Căn phòng trở thành một không gian kín, mà nơi này lại là phòng của trưởng thôn, đa số thôn dân đều hết lòng tôn kính, thường ngày sẽ không lại gần chỗ này. Bây giờ một nhóm thôn dân đã đi ra ngoài làng tìm giết Phó Thần, một nhóm khác tiếp tục uống rượu vui ca, sẽ không ai nhận ra ở đây có chuyện gì khác thường, thậm chí có hét cũng chưa chắc đã nghe được.
Chưa kịp hít một hơi, mưa bom bão đạn, vũ khí từ bốn phía đã đồng loạt công kích.
Một loạt phản ứng mắt xích diễn ra. Dây câu cố định các dây nỏ bung ra, mũi tên hướng thẳng về phía họ. Nháy mắt, người bên cạnh trưởng thôn đã bị đâm thành con nhím. Trưởng thổn vừa tránh thoát mũi tên công kích thì lại xuất hiện phi tiêu ở bên kia. Còn chưa kịp tránh phi tiêu, dây buộc những con dao phay cung dao lóc thịt trên cao rớt xuống.....Vũ khí liên tiếp không ngừng bay tới vị trí của năm người bọn họ.
Bọn họ thực ra chỉ là người thường, chẳng qua là dựa vào độc tố ở sông Hắc tủy mới có thể khiến cho người trong thôn răm rắp nghe lời. Ban nãy, trong trận công kích dày đặc, bọn họ không có thời gian phản ứng, kết quả cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Cạm bẫy lần này của Phó Thần không sai lệch chút nào.
Hiện giờm chỉ còn mình trưởng thôn, nhưng trên người đã cắm mấy cái phi tiêu.
"Là ai, ai !" Trưởng thôn cảm thấy tính mạng mình không còn được bao lâu. Không, gã không muốn chết.
Giờ rốt cuộc gã cũng cảm nhận được, nỗi tuyệt vọng trước khi chết của những người bị bắt giết trước kia.
Trưởng thôn không phát hiện ra, khoảng khắc cơ quan phát động, cha con Tiết gia đã nhanh chân trốn vào một cái khe bên bạnh, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Quay ngược thời gian về lúc trước khi đám người trưởng thôn vào phòng.
"Vì sao lại chọn ta?" Cuối cùng, Phó Thần mở miệng hỏi. Hắn lẳng lặng nhìn Tiết Duê đang quỳ bên chân mình.
"Tiết Duệ ta cả đời này chưa từng nể phục ai, ngươi là người đầu tiên. Trừ phi có một người khiến ta tâm phục khẩu phục, như vậy Tiết Duệ ta sẽ cam nguyện đầu rơi máu chảy vì hắn." Đơn giản vì, ngươi đủ mạnh, đủ tư cách, xứng đáng để ta theo.
"Vậy sao? Thế thì..... Nhớ kỹ lời ngươi nói." Phó Thần cúi người xuống, giọng nói tựa ma quỷ thì thầm bên tai Tiết Duệ, "Bằng không, ngươi nhất định sẽ hối hận."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.