Trong số những Tiên đế này, người muốn giết Tần Vấn Thiên nhất kì thực là Huyền đế, kế tiếp mới là Đông Thánh Tiên đế. Con trai của Huyền đế là Huyền Tinh bị chết trong tay Tần Vấn Thiên. Đông Thánh Đình tuy rằng vẫn lạc, nhưng Đông Thánh Tiên đế vẫn không biết chính xác rằng Đông Thánh Đình có chết trong tay của Tần Vấn Thiên hay không, bởi vậy hận ý của hắn vẫn chưa đạt đến mức như Huyền đế.
Mặc dù Huyền đế cũng là Tiên đế, nhưng là Tiên đế hơi yếu, thực lực không bằng Đông Thánh Tiên đế, dĩ nhiên cũng không bằng Thiên Biến đế quân.
Ở chỗ này có Nam Hoàng Cô Hồng, Thiên Biến đế quân, Vũ đế bảo vệ cho Tần Vấn Thiên, bất kỳ một vị Tiên đế nào cũng đều mạnh hơn hắn, Huyền đế hắn có thể nào giết chết được Tần Vấn Thiên? Tử đế còn không làm chuyện này, làm sao hắn dám làm?
Tuy hắn rất hận nhưng đành phải tạm thời chịu đựng. Tần Vấn Thiên có thể cảm nhận được mối nguy hiểm từ sát niệm tích chứa trong con ngươi của Huyền đế, nếu như có cơ hội, tuyệt đối Huyền đế sẽ đoạt mệnh của mình không chút khách khí.
- Các ngươi cũng canh chừng cửa ra của Cổ sơn cùng với người của Tử đế. Nếu người thần bí ấy đi ra lập tức giết không tha.
Đông Thánh Tiên đế ra lệnh, lạnh lùng quét nhìn Tần Vấn Thiên rồi phá vỡ hư không bay đi. Dĩ nhiên hắn biết rõ người mang mặt nạ ấy sẽ không dám đi ra, giết chết con trai Đông Thánh Đình của hắn và cháu trai của Tử đế, e rằng đối phương sẽ núp ở bên trong thật lâu, hắn sẽ không một mực canh chừng, thế nhưng hắn sẽ phái người canh giữ ở lối ra, trừ phi hắn vĩnh viễn không đi ra ngoài.
- Tần huynh, nhớ sau này tới làm khách Khương thị tộc ta nhé.
Khương Tử Dục thản nhiên nói, lập tức người của Khương gia rời đi.
Tử đế và Đông Thánh Tiên đế lần lượt ly khai, những người khác lưu lại không có ý nghĩa gì, cho nên cũng đua nhau đi rồi. Người của các đại thế lực bắt đầu tan cuộc, ra đi mang theo nỗi thất vọng tràn trề. Bọn họ bước chân vào Cổ sơn không được, Thần Chi Thủ và bảo tàng cũng đều vô duyên. Xem ra, bọn họ chỉ có thể chờ đợi Tần Vấn Thiên có cảnh giới mạnh hơn sau này bước chân vào Cổ sơn đoạt bảo tàng, lại đoạt lấy bảo tàng của Tần Vấn Thiên, dường như đây là biện pháp duy nhất rồi.
Quả nhiên, Tần Vấn Thiên phát hiện tuy người của các đại thế lực đều ly khai nhưng vẫn lệnh cho một số người canh chừng ở bên ngoài Cổ sơn. Tần Vấn Thiên hiểu rằng từ nay về sau, Cổ sơn này sắp bị người nhìn chòng chọc, nhất là hắn, một khi hắn đi vào Cổ sơn, lập tức sẽ đưa tới sự chú ý. Hắn cũng hiểu rõ, những người này không có biện pháp có được bảo tàng, tạm thời sẽ không nhớ tới mình, nhưng nếu sau này hắn tái nhập vào Cổ sơn lấy bảo tàng của Nghệ đế, ngay lập tức sẽ đưa tới một phen mưa máu gió tanh rồi.
- Xem ra, có chút phiền phức.
Tần Vấn Thiên nhìn những người đang canh chừng ở bên kia Cổ sơn, thậm chí sau này những Tiên đế kia có thể sẽ sai người đi vào bên trong ngọn núi cổ, nếu vậy hành động sẽ có chút bất tiện.
- Không sao chứ?
Nam Hoàng Vân Hi đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên và hỏi.
Nam Hoàng Vân Hi nguýt mắt liếc Tần Vấn Thiên một cái, nhưng nàng biết Tần Vấn Thiên nói đúng sự thật. Đối với Tần Vấn Thiên mà nói, lần này đúng thật là thu hoạch lớn hơn rất nhiều so với giá bỏ ra. Hơn nữa cháu trai của Tử đế - Tử Vân Vũ và con trai của Đông Thánh Tiên đế - Đông Thánh Đình - đều do Tần Vấn Thiên bày mưu tru diệt đấy, điểm khuất nhục này hắn vẫn là lời to rồi. Nếu như Tử đế và Đông Thánh Tiên đế biết được chân tướng sự việc, e rằng bọn họ sẽ nổi giận lôi đình.
- Đa tạ tiền bối tương trợ.
Tần Vấn Thiên khom người cảm tạ Vũ đế. Tay phải của Vũ đế vuốt ve chòm râu bạc phơ, cười híp mắt nhìn Tần Vấn Thiên, người này thật có thể giả vờ, chẳng qua là như vậy mới phải, đương nhiên hắn hiểu rõ không thể bại lộ bí mật của Đấu Chiến Thánh tộc, Tần Vấn Thiên không hề đề cập tới, chỉ coi như không hề biết hắn, chỉ bởi vì Nghệ đế cho nên hai người mới có một số liên hệ.
- Không có gì, sau khi ngươi được truyền thừa Nghệ đế tuyệt học Thần Chi Thủ, lại đắc tội với không ít đại nhân vật, sau này hành sự phải càng cẩn thận e dè hơn, đừng để Nghệ đế tuyệt học thất truyền.
Vũ đế khuyên nhủ.
- Vãn bối hiểu rõ.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Tần Vấn Thiên, kế tiếp có tính toán gì không?
Nam Hoàng Vân Hi thấp giọng hỏi, giờ này đã cầm được Thần Chi Thủ, không biết Tần Vấn Thiên có suy tính như thế nào.
- Quay về Đông Thánh Tiên môn.
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Lần này đi thời gian không ngắn, quay về xem một chút rồi lại bế quan một thời gian nữa.
Đế Thiên giờ này tu hành tại Đấu Chiến Thánh tộc, hắn chuẩn bị bế quan cùng Đế Thiên, tu luyện hai chiều. Hơn nữa tu luyện Thần Chi Thủ có trợ giúp rất lớn đối với cảnh giới hắn tu hành.
- Ừ, vậy chúng ta phải tách ra rồi. Bảo trọng!
Nam Hoàng Vân Hi lại cười nói.
- Bảo trọng!
Tần Vấn Thiên gật đầu, Nam Hoàng Sanh Ca cũng lên tiếng:
- Tần Vấn Thiên, có rảnh rỗi đến làm khách của Nam Hoàng thị, ta sẽ đàn cho ngươi thưởng thức.
- Có thể thưởng thức Sanh Ca mỹ nữ khảy đàn, chuyện đẹp trên nhân gian, nhất định ta sẽ tới.
Tần Vấn Thiên mỉm cười hứa hẹn.
- Đã chia tay nhanh như vậy sao, chớ vội vàng cáo biệt, chúng ta mượn truyền tống đại trận của Nam Hoàng thị quay về.
Thiên Biến đế quân đột nhiên mở miệng, khiến cho Tần Vấn Thiên và đám người Nam Hoàng Vân Hi sững sờ nhìn nhau, mọi người đều nở nụ cười vui vẻ.
Nơi này là vùng đất phía nam Tiên vực, cách Đông Thánh Thập Tam châu địa vực vô cùng xa xôi, lúc trước tới Nam Hoàng tiên thành, lại mượn truyền tống đại trận quay trở về là phương pháp tốt nhất.
- Vừa lúc trên đường về có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Nam Hoàng Cô Hồng mỉm cười gật đầu, sau đó mọi người cáo từ cùng Vũ đế.
Không bao lâu, Thần Thủ sơn trang lại yên tĩnh, người đi nhà trống, trên mặt đất vẫn còn nguyên những vết nứt ấy, Vũ đế khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, cười nói:
- Lại an tĩnh.
- Đúng vậy a, có an tĩnh, có đôi khi, sẽ nhớ quay về nhìn một chút.
Một vị lão giả bên cạnh Vũ đế thấp giọng nói.
- Đừng suy nghĩ nhiều như vậy.
Vũ đế nhìn về hư không, ngóng nhìn nơi vùng trời ấy. Có lẽ chỉ có Đấu Chiến Thánh tộc hắn tái hiện đỉnh phong của ngày xưa. Tộc của bọn họ mới có thể đi ra đường đường chính chính, được đi khắp thiên hạ, chuyện này cần sự nỗ lực của người ở mọi thời đại. Thánh chủ Tần Vấn Thiên thế hệ này tuổi còn trẻ nhưng tư chất tuyệt hảo, thậm chí xuất chúng hơn một chút so với Nghệ đế năm đó, không biết tương lai có thể đi tới một bước ấy hay không...
. .
Vân Châu thành, đám người Đông Thánh tiên môn và Thiên Biến đế quân quay trở về.
Bạch Vô Nhai cùng với vài tên Thiên Phù giới đệ tử cùng đi theo Thiên Biến Tiên môn, điều này làm cho Tần Vấn Thiên có chút nghi ngờ.
“Sư huynh, Thiên Phù giới đệ tử muốn nhập vào Thiên Biến Tiên môn hay sao?”
Tần Vấn Thiên truyền âm hỏi Bạch Vô Nhai.
“Ừ.”
Bạch Vô Nhai nhẹ nhàng gật đầu, nói:
“Vấn Thiên, đã lâu rồi sư đệ chưa quay về Thiên Phù giới, giờ này Thiên Phù giới ha một nhiệm vụ trọng yếu, hơn nữa cần không ít Thiên Phù giới đệ tử cùng chung góp sức mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ lớn. Đệ tử Thiên Phù giới đi tới Thiên Biến Tiên môn đều là những người tham gai vào nhiệm vụ lần này.”
- Nhiệm vụ gì?
Tần Vấn Thiên mắt sáng lên, tiếp tục truyền âm hỏi.
- Thống nhất Đông Thánh Thập Tam châu.
Âm thanh của Bạch Vô Nhai rơi vào trong đầu Tần Vấn Thiên, khiến cho nội tâm của hắn chấn động.
Năm đó, hắn tham gia tiên yến trăm năm một lần của Đông Thánh tiên môn, đoạt được đệ nhất. Lần đó Thiên Biến đế quân hiện thân, đưa ra yêu cầu với Đông Thánh Tiên đế về sáu châu chi địa, nhưng mà thế lực của Thiên Biến đế quân làm sao có thể so sánh cùng Đông Thánh Tiên đế đã kinh doanh nhiều năm tháng tại Đông Thánh Thập Tam châu, sớm hay muộn sẽ từng bước bị xâm chiếm như tằm ăn rỗi và cuối cùng là bị hủy diệt, thậm chí Thiên Biến Tiên môn muốn các thế lực người sáu châu phục tòng, nhưng vẫn không có gia nhập vào Thiên Biến Tiên môn, cũng là vì hiểu được Thiên Biến Tiên môn không hề có ưu thế, sớm hay muộn cũng bị diệt vong.
Giờ này Thiên Phù giới từng chút thẩm thấu tiến vào Thiên Biến Tiên môn, trợ giúp Thiên Biến đế quân, hết thảy đều là thuận lý thành chương như thế sao? Là bản thân Thiên Biến Tiên môn lớn mạnh từng chút, hết thảy đây đều là phát sinh tự nhiên, nhưng cũng giống như một kế hoạch đã được chuẩn từ lâu, từ lúc mới bắt đầu, hoặc có thể là Thiên Phù giới chuẩn bị vào Tiên vực, dần dần đi vào chỗ sáng.
“Thật đúng là một nhiệm vụ lớn.”
Tần Vấn Thiên truyền âm nói:
“Nhiệm vụ này sợ rằng cần phải mất rất nhiều thời gian.”
“Đương nhiên, sau khi ban bố nhiệm vụ, chỉ đồng ý cho người có cảnh giới Tiên vương và Tiên Đài nhận, tạm thời không cần dùng Tiên đế, hơn nữa hạn chế nhân số, tự do lựa chọn muốn nhận hay không, hiện tại còn chưa đầy, ta đã sự lưu hạn ngạch cho mấy người các ngươi, có gia nhập vào hay không?”
Ánh mắt của Bạch Vô Nhai nhìn về phía trước, chậm rãi mà đi, những người khác cũng không biết hai người đang truyền âm trao đổi.
“Nhiệm vụ lâu dài này có phần thưởng là gì?”
Tần Vấn Thiên cười hỏi thăm. Thống nhất Đông Thánh Thập Tam châu - nhiệm vụ như vậy tuyệt đối coi là một nhiệm vụ siêu cấp rồi a, giống như là mở ra một Tiên quốc vậy, đây thuộc về nhiệm vụ đỉnh cấp, hơn nữa trước sau như một thuộc về phong cách của Thiên Phù giới: không cưỡng chế, tự do lựa chọn nhận hay là không nhận.
“Khi nào nhiệm vụ hoàn thành, người còn sống đều được phần thưởng đặc thù. Phần thưởng cụ thể như thế nào chưa có công bố, nhưng phần thưởng đặc thù của Thiên Phù giới chưa từng khiến cho người ta bị thất vọng.”
Gương mặt Bạch Vô Nhai mỉm cười.
“Sư huynh đóng vai trò gì trong nhiệm vụ này?”
Tần Vấn Thiên hỏi.
“Người chỉ huy, phụ trợ cho Thiên Biến đế quân, bởi vì Tiên đế không thể tham dự vào cuộc chiến tranh này, kì thực chiến đấu giữa Thiên Biến Tiên môn và Đông Thánh tiên môn trong tương lai là do ta thống ngự.”
Bạch Vô Nhai nói.
“Đệ gia nhập vào.”
Tần Vấn Thiên cười nói. Thống ngự Đông Thánh Thập Tam châu – một nhiệm vụ trọng đại như vậy làm sao Tần Vấn Thiên có thể cự tuyệt cho được, sau một trận thế giới lạp tử, hắn liền thề sẽ diệt Đông Thánh Tiên môn, thề giết chết Đông Thánh, đây xem như là mục tiêu để hắn phấn đấu.
“Tốt, ta hỏi Mộng Trần một chút.”
Bạch Vô Nhai nói:
“Nếu sư đệ nhận nhiệm vụ này, ngày thường vẫn tự do làm việc như cũ, nhưng một khi triệu tập thì nhất định phải đến.”
“Hiểu rõ.”
Tần Vấn Thiên gật gật đầu, nếu nhận nhiệm vụ dĩ nhiên phải nỗ lực hợp tác cùng nhau hoàn thành, một nhiệm vụ khổng lồ như vậy, nếu như sao nhãng thì làm sao có thể hoàn thành.
“Tuy nhiên sư đệ vẫn phải tu hành cho thật tốt, trong thời gian ngắn mặc dù có đại chiến cũng không cần sư đệ tham dự.”
Bạch Vô Nhai lại nói, dù sao cảnh giới của Tần Vấn Thiên còn nghiêng yếu, hai đại thế lực khai chiến chính là tiên chiến, người có cảnh giới thấp nếu tham dự vào thì không có chỗ dùng, trừ phi là một số nhiệm vụ nhỏ. Nếu như không trọng yếu, Bạch Vô Nhai cũng sẽ không lãng phí thời gain của Tần Vấn Thiên.
Mọi người ai đi đường nấy. Tần Vấn Thiên và Luyện Ngục về tới cung điện nơi hắn ở, một đạo thân ảnh trắng như tuyết chạy tới, tuy nhiên không lao về phía Tần Vấn Thiên mà là nhào vào trong ngực của Luyện Ngục, đáng tiếc Luyện Ngục không cảm kích, ra vẻ chê hắn rồi ném ra ngoài.
Luyện Ngục trừng mắt nhìn Tiểu Hỗn Đản, tiểu sắc quỷ này, người nhỏ mà trò quỷ thì nhiều. Nhìn hai vị này làm trò, Tần Vấn Thiên nở nụ cười.
Phía trước xuất hiện một đạo thân ảnh mỹ nữ tuyệt sắc, tay áo tung bay, vẻ mặt nhu tình như nước, nhìn sang bên này.
- Tiểu Luyện Ngục, ngươi xem Vấn Thiên và Khuynh Thành tình cảm thật đẹp, chúng ta cũng ôm nhau đi.
Tiểu Hỗn Đản trôi lơ lửng trước mặt Luyện Ngục, móng vuốt nhỏ vươn ra chờ đợi. Luyện Ngục nhìn hắn chằm chằm rồi lướt qua bên cạnh, làm như không thấy hắn vậy.
- Tiểu Luyện Ngục ngươi không biết yêu.
Tiểu Hỗn Đản thở dài nói. Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành nhìn sang đều nở nụ cười. Tiểu Hỗn Đản ấy thật là yêu tài!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]