- Ầm!
Thân thể Doanh Đằng rơi xuống mặt đất, hộc ra một ngụm máu tươi, long ảnh biến mất trên bầu trời, Tiên Đài của hắn thu hồi vào trong cơ thể, khí tức phù động, mặt xám như tro tàn.
Thất bại. Doanh Đằng đã bị đánh bại.
Trước đó Tần Vấn Thiên khoác khôi lỗi vũ nhục hắn coi như không mang ý nghĩa chiến đấu chân chính, nhưng thời khắc này chiến đấu một cách đường đường chính chính, không cho mượn khôi lỗi, không cho mượn thần binh, chiến đấu hoàn toàn dựa vào chiến lực của tự thân, Tần Vấn Thiên vượt cảnh giới đánh bại hắn, hắn là một thanh niên thiên kiêu của Doanh thị tộc lại bị đánh bại thảm bại trước ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.
- Doanh huynh chiến lực cường đại, nếu như cảnh giới cao hơn một chút nữa có lẽ có cơ hội thắng được ta.
Tần Vấn Thiên lãnh đạm nói. Hắn vừa dứt lời, Doanh Đằng “oa” một tiếng, lại lần nữa hộc ra một ngụm máu tươi. Hắn bị lời nói của Tần Vấn Thiên làm tức giận đến mức hộc máu. Cái gọi là “cảnh giới cao hơn một chút nữa mới có cơ hội thắng?”, đây rõ ràng là mỉa mai đằng sau lời khen ngợi a. Hắn muốn tới cảnh giới gì mới có thể thắng? Nếu như hắn và Tần Vấn Thiên có cùng cảnh giới, chẳng phải là sẽ bị Tần Vấn Thiên đập chết trong một chưởng sao?!
Mọi người nhìn Tần Vấn Thiên, nhận thấy người này nói chuyện không mang một chút hỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/3732214/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.