Sở Mãng nghe vậy cực kỳ tức giận, phụ thân Diệp Tịch không thích quyền lực, muốn làm vương gia tiêu dao tự tại không ngờ gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng mà Phàm Nhạc lại híp mắt, nói:
Diệp Tịch, huynh trưởng của vị vương phi kia, biết thân phận của mẫu thân ngươi không?
- Ta không rõ.
Diệp Tịch lắc đầu, chỉ thấy đôi mắt Phàm Nhạc lóe lên:
- Việc ngày đó, tất nhiên mẫu thân ngươi đã biểu lộ thân phận, nhưng hắn vẫn dám làm như thế, chỉ sợ, không phải đơn giản như vậy.
- Ngươi nói hắn bị Dịch Vương sai khiến, nhưng bản thân hắn cũng bị phụ thân ta truy sát mà?
Diệp Tịch lau khô nước mắt, sau đó cười khổ lắc đầu nói:
- Để các ngươi chê cười rồi. Vấn Thiên ca, Sở Mãng đại ca, còn Phàm Nhạc nữa, các người mau rời khỏi nơi này đi, hai nhà chúng ta kết thù kết oán, người thanh niên vừa rồi là nhị công tử của Dịch Vương, ta sợ sẽ liên lụy đến các ngươi.
- Nha đầu ngốc, không có việc gì, Mãng ca của ngươi, hắn cũng là hoàng tử đó, ca ca hắn còn là quân vương của một quốc gia.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, nước Tề Vân này chẳng qua là một nước nhỏ sát biên giới, hơn nữa chỉ phụ thuộc vào Âu Dương thế gia, hắn cũng không cần quá để ý.
Thành Vọng Châu chỉ cần tùy tiện lấy ra một thế lực, cũng có thể dễ dàng tiêu diệt một nước.
Diệp Tịch kinh ngạc nhìn Sở Mãng một cái, có vài phần hoài nghi nói:
- Sở Mãng đại ca, là thật sao?
- Ừm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/1456876/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.