Sau khi Sở Mãng chém một búa, cuối cùng cũng dừng việc múa búa lại, chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời gào:
- Thật thoải mái, ha ha.
Lúc này Sở Mãng chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thông thuận, bông tuyết quanh người giống như đều bay múa xung quanh hắn.
- Mãng ca, lần tu luyện này lại lâu như vậy, đến ăn một chút gì đi.
Tần Vấn Thiên gọi to, ánh mắt Sở Mãng lúc này mới nhìn về phía Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc, nhếch miệng cười nói:
- Được.
Cất một bước, Sở Mãng đi đến bên bệ đá chỗ Tần Vấn Thiên, nhìn Diệp Tịch nói:
- Nha đầu này là ai?
- Sở Mãng đại ca, ta tên Diệp Tịch.
Diệp Tịch cười ngọt ngào nói, Sở Mãng gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:
- Diệp Tịch, đây là điểm tâm ngươi làm ư, ta nếm thử nhé.
Nói xong Sở Mãng cầm lấy điểm tâm, bỏ vào trong miệng, mắt sáng rực, cười nói:
- Ăn rất ngon.
- Đúng vậy, tay nghề Diệp Tịch rất khá.
Tần Vấn Thiên cũng mỉm cười nói.
- Tuyết lại rơi rồi.
Sở Mãng ngẩng đầu, nhìn bông tuyết phất phới nói:
- Không biết đại ca thế nào rồi.
- Yên tâm đi, Sở đại ca sẽ quản lý nước Sở tốt thôi.
Tần Vấn Thiên cũng đang nhớ đến Sở Vô Vi, người thanh niên đó tựa hồ vẫn luôn bình tĩnh như vậy, giống như nắm giữ tất cả trong tay.
- Ừm.
Sở Mãng gật đầu lia lịa, mắt có chút đỏ lên, thật sự hắn rất nhớ đại ca.
- Diệp Tịch, người nhà ngươi đâu?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Tịch, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thai-co-than-vuong/1456875/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.