Những người từng trải trong hắc đạo đều nói, Lục gia nhìn bên ngoài đã giống địa ngục bước chân vào thì chẳng còn đường mà ra. Có người bảo, trong tòa dinh thự ấy chứa vô vàn những thủ hạ không còn tính người, tên nào tên ấy mặt mày hung tợn, khiến người qua đường không giám quay đầu lại nhìn. Có người nói, trước thấy một đứa trẻ chạy vào trong đó và không thấy chạy ra nữa. Có người bảo, khuôn viên sau khu dinh thự ấy là nơi chôn xác những nạn nhân vô tội bị giết chết. Có người nói, chỉ cần chọc điên Lục Phong Thần, cả nhà người đó đừng mong yên ổn. Lục gia có rất nhiều lời qua tiếng lại, nhưng chưa kẻ nào giám nói hay giám hé nửa lời đàm tiếu. Họ chỉ giám nhìn và giám nghĩ, chứ họ không giám làm, hay giám nói.
An Thạch Thảo bừng tỉnh sau cơn mê man. Cô ôm đầu nhìn lên trần nhà, thấy trước mắt mờ mờ, không rõ. Chợt có tiếng nói bên cạnh khiến cô giật mình:
- An tiểu thư! Cô tỉnh rồi.
An Thạch Thảo lờ mờ nhìn người nọ rồi gượng dậy. Cô hỏi:
- Anh là....
- Tôi là bác sĩ của Lục gia!
Người đàn ông đó cười, gương mặt anh tuấn, dễ gần, hơn hẳn cái tên Lục Phong Thần đáng ghét kia.
- Bác sĩ tôi có thể xuống giường được chưa?
Người đàn ông đó cười, lịch sự nói:
- Cứ gọi tôi là Thượng Quan Thành!
Người đàn ông đó lại cười:
- Xin lỗi, hiện giờ cô chưa thể xuống giường được!
An Thạch Thảo bỗng dưng thấy bản thân mình thật vô dụng. Cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-bat-tu-ton-chu-va-toi/80086/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.