- Đây là nhà của ta!
Người đàn ông đó lên tiếng, thanh âm tuy trầm ổn mà sặc mùi kiêu ngạo. An Thạch Thảo tám mười phần không hề bận tâm đến câu trả lời của người đó, tâm trí cô vô cùng rối loạn, cô khó nhọc lên tiếng:
- Sao cũng được! Bây giờ tôi có thể đi chưa?
-"..."
Cô có nói gì lỡ miệng ư? Không. Cô vốn hỏi rất lịch sự mà. Hay là người đó không nghe thấy. An Thạch Thảo hỏi lại lần nữa:
- Tôi có thể đi chưa?
Lần này vẫn là sự im lặng ngột ngạt đến đáng sợ. Người đó vẫn đứng bất động, đôi lông mày của An Thạch Thảo nhíu chặt vào với nhau. Bỗng trán cô có thứ gì đó cứng cứng, lạnh lạnh, chạm vào.
Cạch!
Tiếng lòng súng lên đạn vang lên. An Thạch Thảo, cô cứng đờ người.
- Nơi này không phải muốn đi là được.
Nhận thấy người trước mắt không phải tầm thường, An Thạch Thảo liền xuống nước:
- Được rồi! Nếu anh muốn, tôi không đi nữa!
Nhưng người đó đâu muốn để cô yên. Anh ta hừ lạnh:
- Cô nghĩ mình là ai?
- "..."
An Thạch Thảo im bặt.
Người đó nói tiếp:
- Cô tưởng Lục Phong Thần ta, dễ bỏ qua cho cô ư?
Rồi người đó im lặng, lát sau anh ta cười khẩy:
- Còn được ta vớt lên từ dưới biển! Cô nghĩ ta để cô ăn không vậy à?
Giọng nói ấy thật hết sức kiêu ngạo, hống hách. Ấy vậy mà An Thạch Thảo không hề để tâm. Bởi lẽ tên"Lục Phong Thần"như tiếng sét đánh bên tai khiến An Thạch Thảo nhất thời thất thần. Tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-bat-tu-ton-chu-va-toi/80085/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.