Kẻ có hồn phách tinh khiết
Ta nhớ ngươi đến da diết
Đến đây! Lại đây,
Cho ta nếm vị dạ dày máu tươi!
An Thạch Thảo chợt tỉnh giấc, hai mắt cô tròn hoe mở căng ra nhìn lấy bóng tối đang bao trùm xung quanh cùng ngọn lửa đang hừng hừng hực cháy từ bó đuốc. Bên tai cô văng vẳng tiếng nói thì thầm của ai đó, nghe ba phần ai oán, bảy phần thất kinh. Cô vỗ vỗ hai tai tránh cho khỏi bị nghe nhầm mà đâm ra tự hù dọa bản thân. Lúc này, cô phát hiện, có một vòng tay đang ôm mình, ôm rất chặt. Cô nhìn lên:
- Anh chưa ngủ?
Lục Phong Thần cúi xuống nhìn cô, mỉm cười đáp:
- Ừ!
Thạch Thảo không biết nên hỏi gì hơn, lại yên vị rúc vào lòng anh, chợp mắt ngủ tiếp.
Mắt ngươi to
Đem cho ta là vừa
Lừa ngươi ngủ
Ta hút cạn máu tinh!
- Kẻ nào?
An Thạch Thảo mở to hai mắt, trợn lên giáo giết nhìn xung quanh. Có cảm giác không lành, cô nhìn lên Lục Phong Thần, thấy sắc mặt anh nhợt nhạt một cách kì lạ.
- Nằm yên!
Lục Phong Thần cố lắm mới thốt ra được một câu. An Thạch Thảo lo sợ nắm lấy tay anh. Đôi bàn tay lạnh toát, đẫm mồ hôi. Cô chồm người dậy, sờ lấy trán anh. Lục Phong Thần rên lên một tiếng, lúc này, trước ngọn lửa đang cháy, An Thạch Thảo thấy rõ một vết cắt sâu hoắm trên mạng sườn của anh.
- Có chuyện gì xảy ra với anh?
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-bat-tu-ton-chu-va-toi/2706043/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.