Gió đem hương xa chợt ùa về
Có đem lời thề cùng bay đi?
Mộng này đẹp quá!
Ta muốn cất.
Cầu cho trời đất đừng làm ta quên!
- Lục Tử! Ta rất thích hội hoa đăng này!
Giữa chốn thành đô nườm nượp lữ khách qua lại, kẻ cầm lồng đèn, kẻ gõ kẻng bán màn thầu, ả đứng trước hoa lâu mồi chài khách. Nay là lễ nguyên tiêu cũng là hội hoa đăng. Là khoảng thời gian mà những kẻ hay mơ mộng như nàng đây ra sông cầu nguyện. Dương Bạch Thảo đôi đồng tử sáng rực lên nhìn ánh nến đang cháy trong bông sen vàng. Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, chống cằm hỏi:
- Vì sao nàng thích? Ta thấy nó chẳng có gì thú vị
- Ngươi thật là ngốc! Chỉ có những ngày này, ước nguyện của ta mới thành sự thật.
Nàng vừa nói vừa thả bông sen vàng xuống dòng nước đang chảy. Mắt quan sát bông hoa trôi dập dềnh. Tôi dùng tay gẩy bông hoa thay nàng cho nó trôi xa hơn. Tôi hỏi:
- Nàng đã ước gì?
Bạch Thảo, hình như nàng đang tủm tỉm cười. Nàng bắt chước động tác của tôi, cũng chống cằm chu môi lên đáp:
- Ta ước! Hội hoa đăng này luôn có ngươi cùng thả sen vàng!
Tôi bất ngờ bởi điều nàng nói, thẫn thờ một lúc mới phát hiện, bản thân đang rung rinh trước nữ nhi kia. Nàng động lòng với tôi rồi ư?
Trong lúc tôi còn chưa hết bâng khuâng, Bạch Thảo đã chống tay đứng dậy, đôi mắt phóng ra con sông lấp lánh:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-thao-bat-tu-ton-chu-va-toi/2706042/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.