Thạch Kinh Tử đợi ở vùng ngoại ôthành Himeji, lúc đứng trên cầu Hanada kín đáo ngó người qua lại, lúc ẩn dưới chân cầu, lần theo những đường phố nhỏ hẹp ra vào thị trấn hay đilẫn trong đám đông. Chiếc nón sụp xuống tận mắt, manh chiếu cũ quấnquanh mình đến cằm, trông hắn chẳng khác gì một tên ăn mày nghèo khó.
Hắn ngạc nhiên không thấy Oa Tử đâu. Nàng hứa đợi trăm ngày hay ngànngày cũng đợi mà sao mới có một tuần đã không thấy bóng dáng. Thạch Kinh Tử rất sợ khi hứa với ai điều gì không giữ được lời. Đã nhiều lần hắnmuốn bỏ đi, nhưng còn nấn ná, một phần vì chưa gặp Oa Tử, một phần muốnnhân cơ hội tìm chỗ giam chị.
Theo dòng người tiến sâu vào thị trấn, đương miên man suy nghĩ, đột nhiên hắn nghe tiếng gọi phía sau:
- Thạch Kinh Tử !
Giật mình quay lại, thấy Đại Quán rảo bước đi tới. Hắn ngạc nhiên bựcbội, không ngờ nhà sư này đã nhận ra hắn trong bộ cải trang rách rưới.
Đại Quán nắm tay Thạch Kinh Tử, giọng gọn và sắc:
- Theo ta !
Giữa đường phố chẳng biết phản ứng ra sao, hắn lúng túng. Nhìn ánh mắthiền hòa nhưng nghiêm nghị của Đại Quán, Thạch Kinh Tử như bị thôi miên.
- Đừng làm bậy ! Ta mất công tìm ngươi đã lâu.
Thạch Kinh Tử líu ríu theo nhà sư. Hắn không mảy may biết Đại Quán dẫnmình đi đâu, nhưng một lần nữa, không thể nào chống lại ý muốn của vịtăng kỳ lạ này. Không hiểu sao, hắn linh cảm mình sẽ bị dẫn về cây đạibách sau chùa hoặc đem đi nhôt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/22760/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.