Mặt trời mới lên khỏi con sào, cháu ngoại bà Hồ Điểu đã hốt hoảng chạy tới, tay xách dép, tay quệt mũi, thở hổn hển:
- Bà ơi, bà ! Trên chùa có chuyện !
Bà Hồ Điểu mãi quạt lò, tiếng quạt giấy phành phạch. Bà không lưu ý mà cũng hầu như không nghe tiếng thằng bé.
- Bà ! Có chuyện trên chùa !
- Chuyện gì ?
- Thạch Kinh Tử trốn rồi !
- Trốn rồi ? Thật hay bỡn ?
Trong cơn thảng thốt, bà vô tình để cây quạt bị lửa cháy táp một miếng. Bà lấy chân dậm tắt, hỏi lại:
- Chắc không ? Mày bịa chuyện đấy chứ ?
- Thì ai cũng nói vậy. Trên chùa đương rối loạn cả kia kìa. Oa Tử và thầy Đại Quán cũng biến mất luôn.
Mặt bà Hồ Điểu tái mét, chân tay run lẩy bẩy như bị trúng gió. Thằngcháu giương mắt ngạc nhiên nhìn bà và sợ hãi giật lùi ra cửa.
- Kỳ Ô Nô !
- Dạ.
- Chạy ba chân bốn cẳng tìm ba mày về đây. Rồi đến nhà cậu Ngô mời cậulại ngay bà bảo. Nhanh lên, không được la cà dọc đường, chết ...chết đòn đấy !
Giọng bà có vẻ luống cuống.
Nhưng thằng bé chưa bước ra khỏi cổng ngoài, bà Hồ Điểu đã thấy một đoàn người lũ lượt kéo đến, đi đầu là cậu Ngô cùng con rể bà và một số lựcđiền trong xóm.
Họ xôn xao bàn tán:
- Oa Tử chắc theo thằng Thạch Kinh Tử rồi !
- Cả sư bác cũng không thấy đâu, lạ quá !
- Thì một đồng một cốt cả. Không biết bà già nghĩ sao đây ? Gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/22759/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.