Đêm càng lúc càng khuya. Trên mặt con rạch nước đen, sương đã phủ lờ mờ, có chỗ che khuất cả những lùm cây dại và chân cầu gỗ.
“Chẳng biết đây có phải là khu Kobikicho không ?”. Hạo Nhiên đi đã mỏivà mặc dầu đã hỏi thăm nhiều người, ai cũng bảo đúng, nó vẫn phân vânnghi hoặc. Cảnh trí đìu hiu. Chỉ còn vài ngôi nhà gỗ tận đàng xa le lóiánh đèn. Gió về khuya chớm lạnh thoảng đưa đến tai nó lúc xa lúc gầnnhững tiếng rì rào của sóng vỗ ngoài vịnh. Gần bờ rạch, nhiều đống gỗ đá ngổn ngang, trong bóng đêm tạo thành các hình thù kỳ dị. Ở thành đô bây giờ chỗ nào nhà cửa cũng đua nhau mọc lên như nấm gặp trời mưa, nhưngHạo Nhiên khó có thể tin được Trúc Mộ đại nhân lại ở một khu nghèo nànnhư khu này.
Nó hoang mang chẳng biết tính thế nào:
đi thì đêm khuya khó gặp người để hỏi thăm đường, mà về thì quyết khôngđược rồi ! Một lời hứa với sư phụ không thể coi thường. Sư phụ chẳngphạt nó đâu nhưng lần đầu tiên ông sai làm một việc nó cho là quantrọng, việc chẳng thành, nó cảm thấy hổ thẹn.
Mấy ngón chân hơi nhức, Hạo Nhiên tìm một tảng đá ngồi xuống cởi dép ra, để chân trần lên đám cỏ ướt sương, thấy mát dễ chịu. “Tất cả đều do mụquản lý ở quán Mã Đề mà ra cả. Hỏi mụ, mụ bảo đến khu Kobikicho mà tìm.Khu nghèo nàn vắng vẻ thế này, làm gì có phủ Trúc Mộ !”. Hạo Nhiên nhặthòn đá ném mạnh xuống đất cho đỡ bực bội. Nó không ngờ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021845/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.