Lữ quán Mã Đề thật xứng với têngọi, vì có một dãy chuồng ngựa lớp xếp theo hình vòng cung, dựng lên đểmã phu mang ngựa đến. Quán chia làm hai tầng ngăn thành nhiều phòng nhỏ, mỗi phòng trải được hai chiếu. So với dãy chuồng ngựa lớn vây quanh,nơi để khách trọ Ở chẳng khác gì một căn nhà phụ, nhưng được cái rẻtiền.
Thày trò Thạch Đạt Lang chọn lữ quán này để trọ cũng vì lý do ấy. Vảlại, nếu đem so sánh với căn lều cỏ tại Hotengahara, quán này cũng cònsang chán ! Sau ba năm ở đồng hoang, quán nào đối với thầy trò hắn cũngtốt, dù đó chỉ là một lữ quán rẻ tiền, dành cho bọn mã phu và dân thợ.
Một người làm công dáng thô kệch chỉ Thạch Đạt Lang tới một căn phòngcuối dãy. Căn phòng trông ra hướng tây năm, nắng chiều gay gắt rọi quakhung cửa sổ trần mở rộng khiến không khí trong phòng oi bức khó chịu.Thấy có người vào, đàn ruồi trâu đồng loạt cất cánh bay lên, vo ve, đanđi đan lại loang loáng dưới tia nắng.
Thạch Đạt Lang cau mặt. Vài ngày trước, có lẽ hắn không thấy khó chịunhư thế, vì nắng ấm khiến kê, lúa chóng chín. Ở ngoài ruộng rộng rãi,sau mỗi cơn gió nhẹ, nắng có vẻ ấm ấp hơn. Ngay cả những con ruồi cũngvậy. Khi hắn cuốc đất khó nhọc, mồ hôi đổ đầy mình, nếu có con ruồi nàođậu lên đầu lên cổ, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng xua đi, coi như là những sinh vật làm công việc kiếm ăn hàng ngày mà thôi. Như hắn. Thế mà chỉ cáchmột vài ngày đường, qua mấy khúc sông vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021842/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.