Len lỏi giữa những ngõ tối khu vensông, Giang cắm cúi đi, trong lòng nơm nớp sợ bọn người kia gọi lại vặnhỏi lôi thôi và có thể bắt nó giải lên quan trấn thủ không biết chừng.
Nó không biết sẽ phải đối đáp ra sao trước những câu hỏi của bao nhiêungười lạ mà nó đoán sẽ gay gắt lắm, về A Kế Mỹ, về thầy nó, về Oa Tử. Và trần tình như thế nào trước mặt Đại Cổ khi ông hỏi nó tại sao đi cùngvới một kỹ nữ vào tiệm nước.
Nó biết Đại Cổ chẳng ưa gì giới ăn chơi, nhất là giới kỹ nữ. Vả hơn nữa, ông đã dặn nó phải ở nhà trong khi ông đi vắng. Tất cả những điều ấy,khi nghĩ đến, khiến nó bồn chồn lo lắng và giục nó bước mau.
Vết thương còn hơi nhức, Giang lấy tay sờ đầu không thấy máu thì yênbụng. Cơn gió thốc vào mặt, luồn qua khe áo phong phanh khiến nó runrẩy. Nó cố giữ cho hai hàm răng khỏi đánh vào nhau lập cập.
Nhìn ra xung quanh, Giang không khỏi ngạc nhiên. Cảnh vật lạ hoắc, kháchẳn với những khu phố đã đi qua hồi nãy. Nhà cửa thưa dần, tối đen, imlìm. Quay nhìn lại chẳng thấy có quán xá hay bất cứ dấu vết gì của sựsinh hoạt náo nhiệt nữa. Tuy về phía chân trời, ngọn Chichibu vẫn yêntĩnh nhưng chỗ Giang đứng có một cái gì hoang phế làm nó rờn rợn.
Đây là cuối ngõ và xa hơn nữa là bãi hoang. Một con đường mòn chạy ngoằn ngoèo qua bãi hoang khuất sau vách đá dựng đứng của một tòa lâu đài cổ. Tòa lâu đài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021829/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.