Không giống như những quan lộ khác, đường từ Koshu đến Edo trơ trọi, vắng bóng cổ thụ. Thua nữa, nó lạihiếm cả quán trọ. Lữ khách vì thế khó tìm được nơi ăn uống vừa ý. Ở mộtvài quán nghèo nàn dựng bên lề đường, chỉ thấy có bánh nếp gói lá trehoặc cơm nắm bọc lá sồi khô, vậy mà cũng gạt ra không hết khách. Conđường Koshu tuy mới đắp nhưng là đường thuận tiện nhất trong vùng. Gầnnhư suốt cả miền đông này, ai muốn đến Edo đều phải đi qua một vài đoạntrên con đường ấy.
- Này ! Lại toán nữa mới đến kìa !
Gã tiều phu cười trỏ đoàn phụ nữ phục sức diêm dúa dắt nhau nối gót lên đồi.
Quần áo và khăn choàng đầu của họ bám đầy bụi cát. Đoàn phụ nữ đi có lẽđã từ sớm lắm, bây giờ sắp trưa rồi mới đến lưng chừng đồi. Họ vàokhoảng đôi ba chục kỹ nữ, già có trẻ có, di chuyển từ Kyoto đến Edo nhưđoàn hát dạo. Theo sau là một số gia nhân gồng gánh vật dụng linh tinhvà mấy con ngựa thồ những sọt tre nặng trĩu. Một lão tráng tuổi chừngnăm mươi đi tới đi lui đốc thúc. Nhìn cách ăn mặc và dáng điệu rõ raphong cách chủ nhân có tiền bạc và quyền thế. Mặt trời lên cao, khôngkhí oi ả, lão tráng ra lệnh mọi người dừng lại nghỉ.
- Nàng nào đau chân thì thay tất dày và buộc quai dép cho chặt vào. Đừng than.
Trông người ta đi chân đất kia kìa, ai kêu la gì đâu !
Có tiếng phản đối:
- Nhưng chúng em chưa quen !
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021827/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.