Đợi một lúc lâu, sau khi thấy CátXuyên Mộc đã đi khuất, Thạch Đạt Lang mời từ trong chỗ nấp chui ra. Hắnrất vừa ý vì đã tìm cách tránh được Cát Xuyên Mộc, một người theo ý hắnvừa giảo quyệt vừa tàn bạo. Thạch Đạt Lang có cảm tưởng gã thanh niênnày chỉ lợi dụng sự tranh chấp giữa hắn với phái Hoa Sơn để mưu lợiriêng, chứ không chủ ý thực tâm dàn xếp. Con người giả nhân giả nghĩa ấy không hợp với tình tình ngay thẳng của hắn.
Có lẽ Cát Xuyên Mộc tưởng hắn phải quỳ gối xin giúp đỡ khi biết tin toàn phái Hoa Sơn hợp lực đánh hắn. Hoặc hắn sẽ phải trốn chạy không dámđến. Nếu quả thế thì Cát Xuyên Mộc lầm lắm.
Mạng sống rất quý, mất đi không lấy lại được. Đại Quán đã nói với hắnnhiều lần, nhưng sống hèn nhát vô ích, thì có khác gì chết. Kiếp ngườihai mươi năm hay bảy mươi năm chẳng quan hệ, vì nó có nghĩa gì đâu trong cái vô tận của thời gian ? Điều quan hệ chính là lưu lại một chút gìtrong lòng người và trong lịch sử dân tộc.
Thạch Đạt Lang nghĩ thế và đã chọn kiếm đạo. Hắn muốn sống như một kiếmsĩ và sẽ chết như một kiếm sĩ. Con đường tuy cam go nhưng thích thú vôcùng, cho nên không có vấn đề bỏ trốn hay cầu xin giúp đỡ. Hắn đến chỗhạn với lòng ngay thẳng, vô úy của một kẻ cầm kiếm vững tin ở sức mình.
Điều quan tâm hiện tại của Thạch Đạt Lang là làm sao giảm bớt được nguycơ bị tấn công ở nhiều mặt. Nhớ lại những điều đã học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021800/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.