Chiếc cáng do bốn người khiêng chạy phăng phăng trong đêm, dự trù tới giờ dần thì có thể đến rừng tùng đầuđường Tân Hổ. Cáng là một phương tiện di chuyển có từ lâu, nhưng trướcđây chỉ dùng cho các bậc quyền thế và phụ nữ. Sau này, nó được phổ cậptrong dân gian, nhà giàu không mấy ai là không có cáng và phu cáng riêng để dùng khi cần đến.
Bây giờ chỗ nào cũng có cáng. Ở kẻ chợ cũng như thôn quê gần các trấnkhông lấy gì làm sầm uất, nếu vội hay mệt mỏi không muốn đi bộ, khách du vẫn có thể thuê cáng hai hoặc bốn người khiêng tùy theo túi tiền mìnhcó. Cáng thuê thường xấu và thô sơ, đan bằng mây hoặc đóng bằng ván mỏng treo dưới cái đòn tre. Trong cáng, lủng lẳng nhiều sợi dây da sống đểkhách giữ cho khỏi ngã. Phu cáng đi nhanh thường hát những bài hát bìnhdân cho bước chân đều nhịp và quên mệt nhọc. Khách ngồi cáng không muốnbị xóc phải giữ chặt những sợi dây da treo ấy và nhún nhảy theo.
Chiếc cáng này đã bốn người khiêng lại còn thêm tên bộc đeo ống tre,mang đèn lồng và bốn phu dự phòng chạy theo. Cả bọn thở hồng hộc. Mặcdầu chiếc đèn lồng mang tên hiệu của một thanh lâu nổi tiếng vùng Osaka, người ta không thấy dấu hiệu gì khác chứng tỏ khách ngồi cáng là mộtgái giang hồ. Trong đêm lạnh, hơi thở của họ trắng như khói.
Bỗng có tiếng từ trong cáng vọng ra:
- Quách Minh ! Đem rượu !
Tên bộc vội vã chạy vượt lên, tháo ống tre khoác trên vai đưa vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021783/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.