A Kế Mỹ tung chăn ngồi dậy. Phòngtrọ vắng vẻ, ánh chiều nhạt dần. Bóng một cành thông thấp thoáng layđộng in lên khugn giấy vàng úa trên song cửa, và con chim gáy sau nhàcũng thôi không còn buông những tiếng kêu cúc cu đều đều buồn bã.
Một mình trong phòng, A Kế Mỹ cảm thấy cô đơn tràn ngập. Vết thương SĩKhánh để lại trong lòng nàng thật sâu đậm, A Kế Mỹ càng nghĩ càng tủithân, khóc rấm rứt.
Thôi thế là hết. Tấm thân giữ gìn bấy lâu nay, giờ đây hoen ố, nàng biết làm sao giải thích cho người yêu trong mộng.
Vừa thoát chết, A Kế Mỹ mất hết can đảm, không dám nghĩ đến chuyện rabãi biển lần nữa. Với tay lấy cái lược chải sơ mái tóc, thắt lại chiếc“obi” rồi bò ra khỏi chiếu nằm, nàng kéo cửa lùa rón rén bước khỏi phòng trọ.
Gió lạnh bên ngoài làm A Kế Mỹ dễ chịu. Cơn nóng trong người đột nhiêngiảm bớt, nàng có cảm tưởng như vừa được uống một chén nước lạnh.
Như con chim mới sổ lồng còn e sợ không dám vỗ cánh bay cao, A Kế Mỹ dựa lưng vào hàng hiên, ngồi suy nghĩ. Đi đâu ? Về đâu ? Mẹ nàng đã bỏ đitheo Hồ Định, nàng chẳng tìm làm gì, mà ví dù có tìm được, nàng cũngquyết không để cho mẹ bán mình lần nữa. Tứ cố vô thân, cánh bướm mongmanh lạc giữa mùa đông, biết nơi nào an toàn mà nương tựa. A Kế Mỹ kéovạt áo lau nước mắt, đứng dậy:
Thôi thì cũng liều ! Và men theo hàng giậu thấp, lẻn ra cửa sau trốn.
Ở bến đò,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021769/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.