Đến đồn kiểm tra gần biên giới quận thì trời đã tối, Giang và Oa Tử vào nghỉ chân qua đêm tại một quán trọ. Hôm sau, mới hửng sáng, sương mù chưa tan, nàng đã đánh thức Giang dậyđể lên đường sớm, tránh cái nắng gay gắt buổi trưa.
Đường đèo khấp khểnh, nhưng không khí tươi mát lúc ban mai làm hai người dễ chịu. Trên bầu trời trong phớt xanh, các vì sao thưa dần rồi nhữngdải mây hồng ở đỉnh núi đằng xa bắt đầu vàng ánh lên như mới được rắcmột lượt kim nhũ. Mặt trời hiện ra đỏ rực làm bừng sáng cả một khu sơnlĩnh.
Oa Tử đứng sững trước cảnh thiên nhiên mới tỉnh giấc, lòng nôn nao, rộnrã. Nàng cho rằng đây là một trong những lúc kỳ diệu nhất tạo hóa đã ban cho chúng sinh, kể cả những sinh vật nàng vẫn thường gọi là vô tri vôgiác như cây cỏ. Tự nhiên nàng thấy sung sướng và hãnh diện được sốngtrên thế gian này.
Nhìn mặt trời to và đỏ như cái đèn lồng lớn do một bàn tay vô hình nàođó thắp lên, lừ lừ hiện ra khỏi rặng núi xanh lam, Giang vui mừng nhảycẫng, vỗ tay reo:
- Đẹp quá ! Cô nương trông kìa, đẹp quá !
Oa Tử khẽ suỵt, bảo Giang đừng kêu lớn, dường như sợ sự vui vẻ thái quácủa thằng bé làm mất vẻ trang trọng của cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Hai cô cháu đứng lặng ngắm cảnh mặt trời mọc, một lúc lâu Giang mới lên tiếng:
- Cô cháu mình là người đầu tiên đi trên đường ngày hôm nay đấy !
- Sao em biết ?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thach-kiem/2021767/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.