Chương trước
Chương sau
Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Vì sao nhìn thấy y thống khổ lại cảm thấy phiền muộn; vì sao đối với sự cự tuyệt của y mà cảm thấy phẫn nộ, vì sao thấy y bi thương rơi lệ mà lúc ấy lại đặc biệt cảm thấy đau lòng bất an; vì sao nhìn y thất thần ngất đi mà lại lúng túng lo sợ không yên?
“Sao lại thế này? Sao y lại đột nhiên không thoải mái?” Buông văn kiện trong tay xuống, Hoàng Hân Duật hỏi Thù mới vừa xem bệnh xong.
“Không có gì, chẳng qua là thiếu dinh dưỡng trầm trọng hơn nữa liều thuốc quá nặng, vậy nên mới làm cho y nhất thời choáng váng, không có gì đáng ngại.”
Gọn gàng thu dọn dụng cụ này nọ, Thù vừa làm vừa hỏi: “Là cậu hai kê đơn sao?”
“Đúng vậy.” Nhíu mày lại, tuy rằng Thù nói đừng lo, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến sắc mặt trắng bệch của y mới vừa rồi, trong lòng liền cảm thấy không quá thoải mái.
Bất giác vươn tay xoa lên gương mặt người đang say ngủ, cảm giác làn da thô ráp dưới tay, Hoàng Hân Duật nhịn không được lại xác nhận thêm:
“Y thật sự không có việc gì sao?”
Nhìn thấy hành động ôn nhu vô thức của Hoàng Hân Duật, khóe môi Thù không khỏi khẽ nhếch, an ủi nói: “Thật sự không có việc gì, chỉ là…”
“Như thế nào?” Nghe được do dự trong lời nói của Thù, Hoàng Hân Duật ngay lập tức nhíu chặt mày.
Phát giác thái độ của mình tựa hồ làm cho Hoàng Hân Duật hiểu lầm, Thù vội vàng giải thích rõ.
“Không phải như ngài nghĩ, chỉ là tôi muốn xem lại số thuốc mà cậu hai kê, nếu cứ để y tiếp tục uống theo đơn này cho dù không bệnh cũng sẽ uống thành bệnh, ngài đừng lo lắng, thật sự không có việc gì.”
“Vậy sao, vậy cậu đi xem thử đi.”
Từ chối cho ý kiến, dời tầm mắt lại nhìn người đàn ông trên giường, Hoàng Hân Duật nhịn không được thở hắt ra một hơi dài, cho đến bây giờ hắn mới đột nhiên phát hiện bản thân lúc nãy tựa hồ thật sự rất khẩn trương.
Giống như lúc rơi xuống vực vậy, khi hắn nghe y nói muốn dùng bản thân làm mồi nhử dụ đoàn người của Mạc Thanh Tuyền đi để cho hắn trốn thoát, cái cảm giác khổ sở, những cảm xúc lạ lẫm nảy lên khiến cho trong lòng hắn thật sự rất nghi hoặc, vì sao hắn luôn vì y mà sinh ra một vài tình tự mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy xa lạ, là bởi vì áy náy sao? Hay là cảm thấy được chính mình thua thiệt y?
A, không có khả năng đi! Đối với người thân trong nhà hắn cũng chưa từng có chút hối hận nào; người được hắn yêu, che chở nhiều năm quay sang nói hắn là ác ma hắn cũng không chút nhân từ nương tay, vậy thì sao lại có thể có ý như vậy với một người như y được?
Hừ, sao lại có thể! Tàn nhẫn lãnh khốc gợi lên một tia cười khẽ, trên mặt Hoàng Hân Duật tràn ngập khinh thường.
“Chủ tử?”
Nhìn thấy trên mặt chủ tử nhà mình biến hóa đủ kiểu, cuối cùng còn biến thành nụ cười lạnh tràn đầy trào phúng, Thù không khỏi kỳ quái nhìn nhìn hắn, hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Thấy sắc mặt Thù nghi hoặc, Hoàng Hân Duật chỉ lặng lẽ thu liễm tình tự mình lại, quay về vẻ lãnh đạm, nói cho có lệ: “Không có gì, cậu đi xuống trước đi, tôi ở chỗ này thêm một chốc.”
“Được.”
Trầm mặc lại nhìn nhìn Hoàng Hân Duật thêm một lát tựa hồ muốn xác nhận gì đó, Thù mới chậm rãi gật đầu chuẩn bị rời đi. Đi tới cửa, Thù bỗng nhiên ngừng lại.
“A, chủ tử…”
“Chuyện gì?”
Hoàng Hân Duật không ngẩng đầu, ánh mắt như cũ khóa ở trên giường, chỉ thấy hắn cẩn thận dịch chăn cho Từ Cửu Kỷ, đang định dời cánh tay phải bó thạch cao vào trong chăn bông, lại dường như phát hiện ra điều gì, động tác trên tay đột nhiên cứng đờ.
“Nếu có thể, vẫn là xin Anh ăn xong rồi mới uống thuốc thì sẽ tốt hơn.”
“Có ý gì?” Hai hàng lông mày trói chặt, ý của Thù chẳng lẽ là…
Thấy phản ứng của Hoàng Hân Duật, trong lòng Thù biết có thể ngay cả chính chủ tử nhà mình cũng chưa phát hiện đến tình huống này, bởi vậy dùng ánh mắt ý bảo hắn nhìn bên phía sô pha, Hoàng Hân Duật lúc này mới phát hiện ra điểm tâm trên bàn trà căn bản không được đụng tới, nhất thời mày cau lại càng chặt, trên mặt cũng tăng thêm lửa giận.
“Bụng rỗng uống thuốc không tốt cho thân thể, cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc, hơn nữa nếu không ăn cơm tự nhiên cũng không thể hấp thu đủ chất dinh dưỡng, cho nên nếu được xin ngài chú ý đến y một chút, đừng để cho y chưa ăn gì liền trực tiếp uống thuốc thêm lần nào nữa.”
Tuy rằng sắc mặt chủ tử nhà mình khó coi, nhưng điều nên nói Thù vẫn phải nói, có lẽ chính bản thân chủ tử cũng không phát hiện, hiện tại sự coi trọng của hắn đối với Anh đã vượt xa so với bình thường, có lẽ vẫn chưa bằng Mạc Quân Trình, nhưng mà ai có thể cam đoan được tương lai sẽ ra sao?
Cho nên vì không cho chủ tử sau này có cớ “phiền toái” hắn, Thù bây giờ vẫn phải ngoan ngoãn sắm tròn vai bác sĩ tốt.
Về phần vấn đề liều thuốc quá nặng, ừm… Xem ra hắn cũng phải cẩn thận xem xét đến tột cùng là đơn thuần sơ sẩy, hay là cố ý làm ra.
“Vậy tôi lui xuống trước.”
Tuy nói là muốn sắm tròn vai bác sĩ tốt, nhưng hắn cũng không có ngốc đến mức chờ lửa giận của Hoàng Hân Duật bộc phát ra mà thành vật hi sinh, bởi vậy, tính nói cáo lui xong Thù lập tức rời khỏi phòng Từ Cửu Kỷ, ai ngờ vừa mới bước đến cửa phòng, tiếng của Hoàng Hân Duật từ bên trong truyền ra, lạnh lùng, có chút tức giận, hơn nữa dường như… còn mang theo chút phiền muộn.
“Thù, về sau đừng gọi y là Anh, y tên là Từ Cửu Kỷ.”
Nghe vậy, Thù không có quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười sung sướng, cung kính trả lời một cách đầy thuyết phục:
“Vâng, tôi đã biết, tôi sẽ nhắn với mọi người.”
Xem ra, Anh, à, không đúng, là Từ tiên sinh. Xem ra địa vị của Từ tiên sinh ở trong lòng chủ tử nhà mình tựa hồ… còn cao hơn so với những gì hắn nghĩ rồi!
Độ cong nơi khóe môi bất giác tăng lên, đối với tình huống như vậy, trong lòng Thù so với bất luận kẻ nào đều vui mừng hơn cả.
Thân là bạn bè nhiều năm kiêm cấp dưới của Hoàng Hân Duật, Thù hiểu được Hoàng Hân Duật thật sự là một gã si tình hiếm thấy, chỉ tiếc lúc trước Mạc Quân Trình cũng không thương hắn, cũng không hiểu hắn, không chỉ làm cho hắn phải trả giá bằng sự phản bội, còn làm cho tự bản thân hắn trở thành một diễn viên trong vở hài kịch đau thương, nhận lấy hết thảy mọi chua xót trong tình yêu.
Hắn thật sự cảm thấy không đáng cho Hoàng Hân Duật, bởi vì Hoàng Hân Duật hắn… Thật sự xứng đáng được đối xử tốt, cho nên khi Thù nghe được Mạt nói hắn ra tay giết Mạc Quân Trình, trong lòng trừ bỏ khiếp sợ lúc ban đầu ra, kỳ thật càng nhiều hơn chính là may mắn, may mắn vì Hoàng Hân Duật rốt cục đã có thể thoát khỏi cuộc tình căn bản là sai lầm kia; càng may mắn hơn là hắn cuối cùng cũng có thể tự do!
Có lẽ lúc đầu hắn sẽ vô cùng thương tâm, nhưng mà Thù tin tưởng, lấy cá tính của Hoàng Hân Duật, rất nhanh hắn sẽ đứng lên, đến lúc đó, hắn nhất định có thể tìm được một người rất tốt, thật lòng với hắn, nhưng mà Thù không nghĩ tới, lão thiên gia cư nhiên hảo tâm đến mức đó, ngay cả người kia cũng đưa sẵn đến trước mặt Hoàng Hân Duật… Đây thật đúng là một cuộc an bài xảo diệu, hoặc là, nên nói là duyên phận sẽ thỏa đáng hơn phải không?
Mỉm cười, Thù nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Đợi cho Thù rời đi, Hoàng Hân Duật nhẹ nhàng dời tay phải của Từ Cửu Kỷ vào trong, sau đó kéo tay trái y ra. Tay áo ngủ rộng thùng thình, cánh tay vừa giơ lên, cổ tay liền lộ ra, Hoàng Hân Duật gắt gao nhìn vết sẹo khó coi ở cổ tay y, nhẹ nhàng vuốt ve, từ trong lòng nhen nhóm một cỗ tình tự phức tạp khó lí giải.
******
Vừa mới tỉnh lại, Từ Cửu Kỷ cảm giác được tay trái mình tựa hồ bị một hơi thở ấm áp bao trùm, nghi hoặc quay đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt tuấn mị vốn chẳng có hiểu tình gì của Hoàng Hân Duật nay lại dường như có chút lo lắng.
Lo lắng!? Xem ra y hoa mắt rồi!
“Này, anh nắm tay của tôi làm gì?”
Đầu còn có chút choáng váng làm cho tâm tình của y có vẻ hơi khó chịu, khẩu khí cũng bởi vậy mà tràn ngập mùi thuốc súng. Hơi tăng chút lực, muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn kia, ai ngờ hành động của y lại khiến cho Hoàng Hân Duật vốn nhẹ nhàng nắm nháy mắt lại nắm chặt hơn, làm sao cũng không chịu buông.
“Này, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Vết thương trên cổ tay… là bốn năm trước để lại?”
“Anh ——”
Giọng điệu thản nhiên giống như tự thuật, kết hợp với gương mặt không chút biểu cảm của Hoàng Hân Duật tuy rằng kỳ dị nhưng ánh mắt lại không hiện ra chút ác ý nào, làm cho Từ Cửu Kỷ không khỏi sửng sốt, câu vốn định nói ra nhưng dưới ánh mắt quái lạ của hắn đã biến mất vô tung, sau một lúc lâu mới quay mặt đi, thiếu tự nhiên hộc ra câu:
“Không liên quan gì tới ngài.”
Thấy y vẫn cứ bài xích như thế, không chịu trả lời, Hoàng Hân Duật mặc dù cảm thấy bực bội, nhưng vì hắn thật sự không muốn lại đối chọi gay gắt với y, cũng bởi vì thân thể y đang suy yếu cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, bởi vậy hắn đơn giản xem nhẹ sự cảnh giác cùng cự tuyệt của y, cẩn trọng hỏi:
“Cậu không phải là… không ăn cơm đã uống thuốc chứ?”
Nghe vậy, Từ Cửu Kỷ không có đáp lời, vẫn là trầm mặc.
Nhìn thấy phản ứng của y, Hoàng Hân Duật bất đắc dĩ âm thầm thở dài một hơi, tiếp theo mới nói ra chuẩn đoán của Thù.
“Cậu sở dĩ đột nhiên choáng váng, tay chân vô lực, ngoại trừ liều thuốc quá nặng ra thì thiếu dinh dưỡng cũng là một trong những nguyên nhân, nếu cậu muốn sớm khỏe lên, vậy ngoan ngoãn ăn cơm rồi uống thuốc, về phần liều lượng thuốc, Thù đã điều chỉnh cho cậu, cậu——”
“Không cần ngài quan tâm, chuyện của tôi không cần ngài quản!”
Lạnh lùng đánh gãy lời hắn nói, Từ Cửu Kỷ cự tuyệt sự quan tâm kia. Nếu đó thật sự là một sự quan tâm…
“Uống thuốc hay không, ăn cơm hay không là tự do của tôi, không phiền ngài đây xen vào.”
Những lời khiêu khích cứ như vậy thốt ra một cách vô thức, Từ Cửu Kỷ lạnh lùng nhìn hắn, cho dù sau đó ý thức được chính mình đã nói cái gì nhưng cũng không có chút hối lỗi, tựa như đó là hiển nhiên.
Thấy thế, lửa giận trong lòng Hoàng Hân Duật quả nhiên chậm rãi bị khơi mào, theo bản năng bàn tay to siết lại, ngay khi đầu ngón tay va chạm vào vết thương trên cổ tay của Từ Cửu Kỷ trong đầu hắn lại đột nhiên hiện lên cảnh tượng bốn năm trước, nụ cười thê lương trên gương mặt tái nhợt của Từ Cửu Kỷ, nhất thời những căng thẳng, tức giận trong lòng cũng rất nhanh biến mất.
“Chúng ta trao đổi điều kiện đi.” Không phải câu hỏi, mà là một đề nghị.
“Gì cơ!?” Không rõ sao hắn lại không tức giận mà đột nhiên thốt ra một câu như vậy, Từ Cửu Kỷ không khỏi kinh ngạc.
“Nếu cậu điều dưỡng thân thể thật tốt thì…” Ngữ khí nhỏ nhẹ, Hoàng Hân Duật nhìn vẻ mặt kinh ngạc của y, chân thành nói: “Tôi sẽ dẫn cậu đi tham dự hôn lễ của tên nhóc “Tiểu Chương” kia, thế nào?”
Tuy là đã có tính toán, nhưng giờ này phút này, thay vì trực tiếp nói với y khiến y nghi thần nghi quỷ, chẳng bằng dùng phương thức trao đổi, nói không chừng còn có thể làm cho y hơi chút cam tâm tình nguyện chú ý đến thân thể của chính mình hơn.
“Tiểu Chương?”
Nhất thời còn chưa nhận ra Tiểu Chương trong lời hắn nói là ai, mãi một lúc lâu sau, Từ Cửu Kỷ mới kinh ngạc, mở miệng hỏi lại:
“Anh, anh nói Tiểu Chương sắp kết hôn? Thật sao?”
“Thật sự.” Tuy là ngữ điệu bình thản, nhưng sắc mặt Hoàng Hân Duật lại rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều.
“Sao anh biết?”
“Thù cùng cậu ta giao tình không tồi, Thù nhận được thiệp mời.”
Chần chờ một chút, Hoàng Hân Duật quyết định nói ra chuyện Tiểu Chương nhờ Thù.
“Hơn nữa cậu ta còn nhờ Thù, hy vọng Thù có thể dẫn cậu tới tham dự hôn lễ.”
“Thật sự? Cậu ấy kết hôn… Thật tốt quá.”
Không nghĩ nhiều cũng không quan tâm Thù đến tột cùng là ai, trong đầu Từ Cửu Kỷ lúc này chỉ chú tâm đến chuyện Tiểu Chương rốt cục có thể có được một gia đình như cậu hằng mong ước, nhịn không được vì cậu mà cảm thấy vui mừng, trong lúc nhất thời nhưng lại quên mất Hoàng Hân Duật đang ở ngay trước mặt y, trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười tràn đầy yên tâm cùng hạnh phúc, huyễn lệ đến mức khiến người khác khó có thể bỏ qua.
Lại nhìn thấy y hạnh phúc như thế, tươi cười một cách thuần túy như thế, trong lòng Hoàng Hân Duật đột nhiên cảm thấy sáng tỏ, rất nhiều cảm xúc xa lạ lúc trước vì y mà có nay đã rõ nguyên nhân vì sao, cũng bỗng nhiên đều biết đáp án.
Vì sao nhìn thấy y thống khổ lại cảm thấy phiền muộn; vì sao đối với sự cự tuyệt của y mà cảm thấy phẫn nộ, vì sao thấy y bi thương rơi lệ mà lúc ấy lại đặc biệt cảm thấy đau lòng bất an; vì sao nhìn y thất thần ngất đi mà lại lúng túng lo sợ không yên? Nguyên nhân gây ra những tình tự làm cho hắn cảm thấy hoang mang, xa lạ này chỉ có một, nó chính là —— yêu.
Bởi vì yêu y, cho nên không muốn nhìn y thống khổ; bởi vì yêu y, cho nên không muốn bị y cự tuyệt; lại bởi vì yêu y, cho nên không đành lòng nhìn thấy nước mắt của y; cũng bởi vì yêu y, cho nên mới không muốn lại thể nghiệm sự sợ hãi mất đi tình yêu một lần nữa…
Là nụ cười của y làm cho hắn hiểu được điều này; cũng là nụ cười của y làm cho hắn xác định điểm này.
Hắn muốn nhìn y mãi giống như hiện tại không chút ưu thương, không chút sầu bi mà luôn tươi cười, hắn không muốn lại một lần nhìn thấy y lộ ra nụ cười… mang theo thật sâu bi ai hoặc là thống khổ trào phúng, hắn muốn nhìn thấy chân chính của y một chút, cũng muốn nhìn y bởi vì hắn mà nở nụ cười, hắn… có thể làm được sao?
Một kẻ bị Quân Trình nói bản thân không hiểu yêu là gì như hắn… có thể làm được không đây?
Che giấu tâm tình rối rắm, Hoàng Hân Duật cam đoan:
“Chỉ cần em điều dưỡng thân thể thật tốt, tôi nhất định dẫn em tới dự hôn lễ của cậu ta, được chứ?”
“Anh nói là… thật sao?” Không quá tin tưởng hắn sao lại đột nhiên trở nên tốt bụng như thế, Từ Cửu Kỷ nhịn không được nghi vấn nói.
Đối với chuyện bản thân không được tín nhiệm, Hoàng Hân Duật khó tránh khỏi cảm thấy có chút thất vọng, nhưng chỉ cần nhớ lại đến thái độ của mình đối đãi với y trong quá khứ, liền có thể hiểu rõ sao y lại có phản ứng như thế, bởi vậy, hắn chỉ hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ ở bên môi kéo ra một độ cong nhạt nhẽo, đáp:
“Là thật, em có thể thử tin tưởng tôi.”
Liếc thấy nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt hắn cùng với giọng điệu ôn nhu trước đây chưa từng gặp, Từ Cửu Kỷ trừ bỏ kinh ngạc không hiểu sao hắn sao lại đột nhiên thay đổi thái độ ra, nhịp tim vô pháp khống chế mà tăng tốc, hai gò má tái nhợt cũng không thể kiềm chế mà đỏ bừng cả lên.
Giật mình nhận ra bản thân biến hóa, Từ Cửu Kỷ chật vật vạn phần, cuống quít quay mặt đi, trong lòng thầm mắng chính mình nhu nhược, người ta bất quá chỉ là tùy tiện cười cười, nói chuyện hơi chút nhỏ nhẹ một tí, bản thân mình lại vì điều này mà cảm thấy tâm động, quả thực là ngu ngốc tới cực điểm!
Không muốn đối diện với hắn thêm giây nào nữa, cũng không muốn cho hắn có cơ hội phát hiện ra y khác thường, Từ Cửu Kỷ thừa dịp hắn không chú ý rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, sau đó nhanh chóng kéo chăn che kín người chỉ chừa lại vành tai, cứng giọng nói:
“Tôi, tôi đã biết, tôi sẽ uống thuốc cũng sẽ ăn cơm, anh… anh mau đi đi.”
Nhìn thấy hai bên tai y dường như thẹn thùng mà mơ hồ đỏ lên, vốn còn cảm thấy có chút bất đắc dĩ hậm hực, tâm tình Hoàng Hân Duật nhất thời tốt hơn hẳn, ý cười bên môi nhịn không được càng thêm sâu sắc, không nói một câu chỉ chăm chú nhìn thân ảnh đang đưa lưng về phía mình một lúc lâu, sau đó Hoàng Hân Duật mới đi ra khỏi phòng.
Đối với Anh, không, là Từ Cửu Kỷ, hắn sẽ không dẫm vào vết xe đổ của Quân Trình một lần nữa. Hắn sẽ hoàn thành tất cả nguyện vọng của y, cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho y cảm thấy hạnh phúc, nhưng mà lần này… Hắn tuyệt không lại để cho người khác có cơ hội mà lẻn vào, hơn nữa, hắn cũng sẽ không lại dễ dàng buông tay.
Vy: Dài vật vã TT_TT có mỗi 3600 chữ nhưng sao làm lâu ghê luôn.
Cuối cùng H.Duật cũng nhận ra tình cảm của mình nên xưng hô có chút thay đổi nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.