Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Y thương hắn, nhưng mà y cũng hận hắn, y yêu hắn, nhưng lại càng oán hắn… Hết thảy tựa hồ đã sai lầm ngay từ lúc mới bắt đầu rồi.
Thời gian gần đến giữa trưa, Từ Cửu Kỷ chậm rãi mở hai mắt ra, thong thả ngồi dậy, tinh thần y có chút mê ly.
Nhớ không được ngày hôm qua sao lại thiếp đi, cũng không rõ đến tột cùng y ngủ hay là té xỉu nữa, chỉ biết là cho đến khi y tỉnh lại thì đã yên ổn nằm ở trên giường, trên người cũng đắp một tầng chăn bông, về phần tối hôm qua rốt cuộc là khi nào thì thiếp đi, Từ Cửu Kỷ cũng hoàn toàn không rõ ràng lắm.
Bỗng nhiên, y nhớ tới kẻ được Chương Dịch Dân an bài ở phòng bên, Hoàng Hân Duật, nghĩ thầm, từ khi bọn họ được cứu đến nay cũng đã ba ngày mà y cũng chưa từng chính mắt nhìn thấy Hoàng Hân Duật, cho nên cũng vô pháp xác thực xem tình hình thương thế của hắn rốt cuộc như thế nào, mặc dù Chương Dịch Dân nói cho y nghe rằng hắn vẫn chưa tỉnh lại, bất quá trong lòng y lại luôn kìm lòng không đặng muốn tự mình xác nhận an toàn của hắn.
Xác định lúc này Tiểu Chương hẳn là không rảnh đến thăm, Từ Cửu Kỷ quyết định vẫn là trực tiếp đi xem hắn thì tốt hơn, cho dù người không tỉnh cũng không sao, dù sao chỉ cần có thể xác định hắn an toàn, thương thế không quá nghiêm trọng thì tốt rồi, người có tỉnh hay chưa không quan hệ gì tới y.
Chậm rãi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thac-luyen/1494532/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.