“Bé ngoan, đừng loạn nữa, phụ vương ôm…”
Nhìn thấy tiểu quận chúa đang tò mò bò qua bò lại trên bàn, suýt nữa rớt xuống dưới, Tiêu Viễn Tuấn sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài, bước nhanh đến ôm nữ nhi, hôn đến mặt nữ nhi toàn là nước miếng, cười khanh khách không ngừng.
Nguyên Thần Khanh cũng không báo trước cho người của Nguyên gia, mà về một toà nhà khác của mình ở thành Đông. Lúc đến Tô Châu đã là chiều tối, y cho Tiễn quản sự mang tiểu quận chúa và phần lớn phó dịch đứng ở ngoài cửa nghênh đón.
Tiêu Viễn Tuấn vừa thấy bảo bảo mập mạp này, liền vui mừng ôm trong tay, không chịu buông ra nữa.
Nhìn thấy thần trí của Tiêu Viễn Tuấn dường như lại giống như trước, Nguyên Thần Khanh cảm thấy thư thái hơn nhiều, lập tức sai người cẩn thận hầu hạ vương gia quận chúa, sau đó cùng Tiễn quản sự tiến vào nội thất.
“Việc ta nhờ ngươi điều tra đã có kết quả chưa?”
“Thiếu gia đoán không sai, chuyện kia quả nhiên có liên quan đến nhị phu nhân, bất quá lão gia không hề biết. Năm đó lão gia và nhị phu nhân rất ân ái, nhị phu nhân mua được độc dược ‘Khiêu cơ tán’ từ tay người trong giang hồ, bỏ vào nước trà của đại phu nhân. Lúc đó đại phu nhân mang thai thiếu gia, vì thế thiếu gia cũng liên luỵ trúng độc, chỉ là độc tính đã giảm bớt, ‘Khiên cơ tán’ lại vô cùng hiếm có, tử trạng của người chết giống hệt với khi tuyệt chứng phát tác. Lão gia lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-tuy-phi-thuong/2373179/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.