Máy bay của Đàm Tự Thần hạ cánh.
Trong sân bay người người qua lại ngược xuôi, y đeo kính râm, ảo não lấy điện thoại ra.
“Hồ ly, cậu ở chỗ nào?”
Người ở đầu dây bên kia hình như chấn động, “Lão mặt than, mắt cậu sao lại nát thành cái dạng này? Cát ở Sahara thổi thối đôi mắt cẩu khoẻ như hợp kim của cậu rồi à?”
“…Giờ tôi rất có ham muốn đánh chết cậu”
Mình quả nhiên là kết bạn không chọn lọc, thế nên mới quen phải tên này, có lẽ là do đời trước mình chưa thắp nhang.
Hồ ly chính là tên khốn mua búp bê hết tiền mặt dày mày dạn ăn bám nhà y trước kia.
Tìm hồi lâu, rốt cuộc y phát hiện trong đám người có một tên ăn mặc khoe mẽ vô cùng, giơ tấm biển màu sắc loè loẹt, viết một dòng chữ nhỏ nhoi xiêu vẹo đáng thương “Đàm Tự Thần”
Đàm Tự Thần, “…”
Lên xe hồ ly, Đàm Tự Thần oán giận nói, “Cậu chuẩn bị cái biển phô trương như thế làm gì!”
Hồ ly liếc mắt đưa tình với y, cười hô hô, “Thế mới phù hợp với phong cách của tôi chứ ~ Hiểu không nè ~”
Đàm Tự Thần yên lặng nôn mửa trong lòng, “Được rồi, làm tôi nghĩ đến…ừm, biển quảng cáo kẹo cao su”
“Đó là vì cậu không có mắt thẩm mỹ! Lão mặt than!”
“…”
“Có tin tôi xử chết cậu không! Hồ ly lẳng lơ!?”
Nhịn cái gì chứ không thể nhịn cái này được!!
Không bùng nổ trong trầm mặc, mà là biến thái trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-tui-ra-khoi-bup-be-tenh-duc/2322635/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.