Lúc này, ở chỗ sâu trong hoàng cung, Hoàng Thượng Đoàn Chiêu Khánh vẻ mặt suy sút ngồi trên long ỷ, hôm nay lâm triều, trên triều đình lại không có đại thần.
Duy nhất đứng ở trung gian đại điện, chỉ có một thân cẩm bào màu đen, đầu đội châu quan (mũ/nón ngọc) Lận Viễn Ngạn.
Quân thần lúc này như cũ bốn mắt nhìn nhau, chẳng qua giữa hai bên đã không còn là thánh quân hiền thần.
Đoàn Chiêu Khánh ánh mắt tan rã, dung nhan tiều tụy. “Lận ái khanh, nay gọi ngươi Lận ái khanh, tựa hồ đã không còn thích hợp. Ngươi có thể hay không nói cho trẫm, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải bức trẫm tới loại cục diện như ngày hôm nay? Chẳng lẽ trẫm đối với ngươi còn chưa đủ sủng ái sao?”
Hắn năm nay bất quá hơn năm mươi, trải qua trận cung biến này, người lập tức già đi rất nhiều.
Mấy ngày trước, đông cung Thái tử Đoàn Ninh Khang đột nhiên mất tích, mà người hắn vẫn tin tưởng không nghi ngờ Lận Viễn Ngạn cư nhiên giơ suất ấn, trước mặt văn võ bá quan ra mặt tạo phản.
Làm cho hắn không thể tin được là, lão thần tử đi theo mình nhiều năm cư nhiên đồng loạt trở mặt (gốc là phản chiến, quay súng lại bắn quân mình,Sal để trở mặt cho rõ nghĩa! ) toàn thể dâng tấu yêu cầu hắn thoái vị, lập Lận Viễn Ngạn làm đương kim thiên tử.
Đoàn Chiêu Khánh tự thấy tại vị vài thập niên, chưa bao giờ làm chuyện gì thực có lỗi làm hại dân chúng, mà vì sao đến lúc tuổi già, lại tạo kiếp nạn này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-lam-dang-phu/1582011/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.