Thực ra nhà ta vốn chỉ là gia đình nhỏ bé bình thường, làm gì có vị dì nào để nương tựa?
Ta muốn đến Vân Châu, là vì nghe nói nơi ấy từng có một nữ tử truyền kỳ, nhờ vào bản lĩnh của mình mà bước lên bậc cao nơi kinh thành, đến cả Thánh nhân cũng từng trực tiếp khen ngợi.
Qua nhiều ngày đường vất vả, mười ngày sau ta mới đến nơi.
Ta nhờ nha dịch tìm giúp một chỗ ở rẻ tiền để tạm dừng chân, rồi mới tính kế sinh nhai.
Nha dịch dẫn ta đến một căn viện nhỏ, kiểu một gian sân.
Ta có chút do dự.
Nha dịch nhanh nhảu nói trước:
“Cô nương yên tâm, viện này rất rẻ.
Những chỗ khác, một gian phòng nhỏ cũng phải hai trăm văn mỗi tháng, còn viện lớn này chỉ có một trăm văn thôi.”
Ta ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao lại như vậy?”
Hắn cười hì hì:
“Có ma.”
Lúc đó, ta vừa thoát khỏi vũng lầy hôi thối, đang hướng đến con đường tự do rộng mở phía trước, nắng vàng rực rỡ, lòng đầy nhiệt huyết.
Không cần nghĩ ngợi, ta đáp ngay:
“Làm gì có ma trên đời?”
Nửa đêm canh ba, ta trùm kín chăn, run lẩy bẩy.
Bây giờ, liệu còn kịp trả lại nhà không?
10
Trong sân có một cái giếng khô, từ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tha-la-ngoc-ty-vet/3742709/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.